Chương 24

Cảnh Yên đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào bụng hơi trách móc nói: "Mới có mấy tháng đã quậy rồi, sau này ra chắc banh nhà luôn quá."


Đồng Khánh nghe vậy bật cười, hắn nghĩ đến việc đứa nhỏ được sinh ra đã vui rồi quan tâm chi quậy hay không, con nít phải hiếu động, "Con khỏe mạnh là tốt rồi, mấy chuyện kia không cần để ý nhiều lắm."


Ngẫn người, Cảnh Yên thấy dường như tình huống này hơi quá thân mật nhưng cũng không sao, cậu gật đầu ừ một tiếng. Nhìn hắn cứ xoa bụng mình tràn ngập hạnh phúc, thứ cảm xúc truyền từ đôi mắt hắn bắn sang cậu làm cậu dường như cũng vui thay. Cảnh Yên và Đồng Khánh cứ như vậy, im lặng hồi lâu, hai người không biết nên nói về vấn đề gì đây, nên thôi cứ im lặng đi.


+++
Người ta hay nói, tình yêu đến qúa nhanh sẽ dể dàng đổ vỡ.


Có phải vậy không? Có thể là vậy, nhưng cũng có những trường hợp là không. Nó dường như đã được định sẵn, là mối liên kết không thể cắt được dù có bất cứ việc gì xảy ra. Một loại liên kết mãnh liệt, kéo dài, kéo mãi không đứt được, cho đến khi cả hai đi về phía cuối đời có lẽ lúc đó mới kết thúc.


Mấy hôm nay, Diên Kỳ khá bận. Trường Đại học ở cậu chuẩn bị cho chuyến đi thực tập ba tháng tại mấy trang trại gần đó, cũng xem công nghệ lai ghép giống ở mấy trung tâm lai tạo giống. Có điều sinh viên phải tự đi xin vào làm, với lại phải tự túc tất cả, đến thời gian nộp báo cáo mà không có thì rớt môn.


available on google playdownload on app store


Diên Kỳ cũng thật điên mà, cậu mấy hôm nay bận yêu đương với Nhím, tuy học hành vẫn đầy đủ nhưng đầu óc có hơi bây bổng nên khi được giảng viên dặn thì không nghe nên giờ đây mới vò đầu bứt tai như vậy đây. Cầm giấy giới thiệu của thầy cô đi hỏi mấy chỗ nhưng người ta nhận đủ sinh viên rồi, không còn chỗ cho cậu nữa. Không có cái sầu nào như cái sầu này, chán nản ngồi ngáp dài trên giường ký túc xá.


Mấy thằng bạn chung phòng, nó tên Tuấn coi như thân quen với cậu, thấy cậu cứ thở dài liền sáp lại hỏi: "Sao mậy? Thở hoài vậy, người yêu làm sao?"


"Liên quan gì đến anh ấy?" Cậu nheo mày, tuy là người ta biết cậu đang yêu nhưng cậu không muốn khoe người yêu mình ra. Dù sao Nhím quá sức chói lóa đi, lỡ khoe rồi bị người ta nhìn thì sao? Không tốt, cậu sẽ tức đến ói máu mất.


Tuấn hất hàm, anh ta nhìn cậu trề môi nói: "Chứ sao? À, tao biết ròi, mày chưa xin được chỗ thực tập chứ gì?"
"Thì ừ." Cậu nghe nhắc lại cảm thấy chán nản.
Tuấn nảy giờ đang chơi game, nghe cậu nói liền nhếch miệng bâng quơ nói: "Thử hỏi người yêu mày coi, đại gia mà."


Cái giọng hắc dịch này, Diên Kỳ nhậy cảm với vấn đề này hơn bất cứ ai, cậu liếc nhìn anh ta, có chút bực tức nói: "Ý mày là sao?"


"Thì tao nói, người yêu mày giàu vậy mà, kêu người ta nói cho mày một câu có gì đâu. Với lại tao thấy người ta cũng tốt với mày mà, sao cứ phải chịu khổ như vậy. Nếu tao là mày thì tao..."


Chưa nói xong Diên Kỳ đã cướp lời trước: "Mày sẽ cái gì? Đào mỏ? Mày tưởng ai cũng như mày? Tao thích anh ấy chứ không phải tiền của anh ấy, tiền của ảnh là của ảnh liên quan gì đến tao. Còn tao có tay có chân đầy đủ, có sức thì đi làm tự nuôi thân mắc cái gì phải như con chó đi ăn bám người ta." Nói xong bực tức muốn ra khỏi chỗ này.


Tuấn nghe cậu nói liền hừ mạnh một cái, lầm bầm: "Tao đợi xem, mày bao lâu bị người ta đá, chỉ được cái mặt, cái thứ như mày..."


"Thứ như tao thì cũng hơn cái thứ như mày." Nói xong đóng sầm cửa bỏ ra ngoài. Không phải lần đầu cậu nghe mấy đứa kia nói kiểu như vậy, ban đầu cậu nghĩ tụi nó lo cho cậu bị người ta lừa, còn cảm động, ai ngờ tụi này đang khinh thường cậu. Người ta nói mà, bản thân thì nghèo chẳng hơn ai đột nhiên có người yêu giàu có mặc kệ là nam hay nữ cũng bị nói là đào mỏ ăn bám, được bao nuôi. Cậu đối với mấy câu đó nhịn được ngày một ngày hai, với lại bản thân không làm cái gì để thẹn, thẹn để tụi nó nói mình bị nói trúng sao? Diên Kỳ cậu không để ý, ghê lắm chửi lại vài câu thôi, coi như xong chuyện.


Hành lang cũ kĩ, cậu nhìn ra phía xa xa là thành phố hiện đại. Trước đây Nhím có hỏi cậu muốn chuyển ra ngoài không? Nhưng cậu từ chối, cậu sống từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tự làm quen rồi, sống nhờ người ta làm cậu cảm thấy mình như kẻ bại liệt chịu không nổi. Nên cậu vẫn sống ở đây, vẫn đi làm thêm, nhiều lúc rảnh rổi thì chạy đi chơi với Nhím thôi.


Bước xuống ngồi dưới cái ghế đá dưới bóng cây bàng già. Gió đến, mấy cái lá cuối cùng cũng rơi hết giờ chỉ trơ trọi thân cây già cổi. Diên Kỳ thở dài, cậu cầm điện thoại lên xem lịch một chút, gần đến Tết rồi, cũng nên chuẩn bị về quê với nội thôi. Cũng lâu rồi cậu chưa gặp nội hơi nhớ.


Điện thoại lại reo lên, là Nhím. Mấy tuần yêu nhau, nói yêu nhưng hai người chưa vượt qua giới hạn cho phép, nói thật ra cậu còn hơi ngại. Nhím rất tốt, cái gì cũng hỏi ý kiến của cậu, nếu không thích hắn cũng không ép, nhưng có một số chuyện hắn lại cố chấp bắt cậu phải làm cho bằng được. Ví dụ như bắt cậu phải học võ với bắn súng.


Ban đầu cậu cũng thấy thích thích, hồi nhỏ cậu có học qua một chú gần nhà nên căn cốt vẫn có nhưng học rồi mới biết, mấy người huấn luyện kia không phải người, hết hành rồi lại hạ cậu nên mỗi lần học là nằm ch.ết không muốn đứng lên. Mỗi tuần học ba buổi, nếu quên cái gì phải chạy phạt, còn hơn cả học quân sự với trường. Được cái học bắn súng rất thích, hắn dạy cậu kha khá các loại súng, còn nhiều thứ thú vị khác nữa.


Có lần cậu hỏi hắn, "Sao lại bắt em học mấy cái này?"


Băng Du nhìn cậu cười đáp: "Học để tự vệ thôi. Anh hứa sẽ bảo vệ em thì anh sẽ nhất định làm được, nhưng có những trường hợp anh sẽ không thể đến kịp. Em phải tự bảo vệ mình ít nhất cho đến khi anh đến. Muốn vậy, em phải có kỉ thuật để chống lại đã, những thứ này bình thường vô dụng nhưng khi gặp chuyện thì vô cùng có ích."


Cậu nghe cũng hiểu, hắn cũng là tốt cho cậu. Với công việc của hắn kẻ thù rất nhiều, nhưng đâu phải dể chơi. Hắn muốn bảo vệ cậu thì nhất định phải dạy cậu cách tự bảo vệ bản thân, có nhiều lúc hắn không thể phân thân ra được nên cậu hiểu cái lo lắng của hắn. Mà, cậu không biết bản thân vì sao, nhưng cậu rất tin tưởng hắn, tin tưởng vô điều kiện, trực giác cậu nói vậy.


"Alo, em nghe." Diên Kỳ bắt điện thoại.
Bên kia Băng Du đang chạy xe trên đường, hắn nhìn Ký túc xá cũ trước mặt, dừng xe trước cổng, nghiêng đầu nói: "Anh đang ở trước cổng ký túc xá, em xuống đi cùng đi ăn tối."


"Dạ, đợi em một chút." Diên Kỳ nghe vậy liền mừng rỡ, người ta yêu nhau mới xa nhau liền nhớ, cậu đã một ngày rồi chưa gặp nên nhớ muốn ch.ết đây. Chạy vù vào thay đồ xong y như bay xuống, mới bước ra đã thấy có chiếc xe đen quen thuộc dừng ở đó, khóe miệng cười không khép lại được liền chạy đến.


Băng Du đương nhiên thấy ai kia chạy ra rồi, hắn cũng nhớ cậu ch.ết mất. Liền mở cửa cho cậu vào xe, nhìn cái mặt nhỏ nhỏ đáng yêu kia, hắn thấy mọi việc trên đời này chẳng đáng cái gì. Diên Kỳ thân quen với hắn nên nói chuyện rất tự nhiên, cậu kể hắn nghe mấy chuyện thú vị hôm nay gặp. Băng Du nghe rất chăm chú, lâu lâu chiêm thêm một câu vào để hai người cùng bàn luận.


Băng Du thấy cậu có điều lo lắng, hắn đưa cho cậu túi bánh, nói: "Em chưa có nơi thực tập đúng không?"


Diên Kỳ thấy thật ấm áp, hắn sao lại biết chứ nhưng thật vui, tuy vậy cậu vẫn lắc đầu: "Dạ? Không sao, để em đi hỏi vài nơi, không có thì về quên hỏi. Dù sao ở quê cũng có nhiều chỗ nghiên cứu giống mà."


Băng Du nhìn cậu, hắn đưa cậu một tấm danh thiếp: "Ừm, anh có quen chỗ này, nếu em không ngại cứ đến hỏi. Cũng gần chỗ này Viện nghiên cứu T.N đó."


Kinh ngạc, viện nghiên cứu này rất nổi tiếng, với lại muốn vào thực tập phải là sinh viên giỏi mới được nhận, cậu đương nhiên có mơ ước vào đó rồi, nhưng biết mình biết người, cậu không có khả năng vào đó đâu liền đáp: "Chỗ đó nghe nói khó lắm, với lại em chưa chắc vào được. Em tự xin được mà."


Thở dài, hắn đưa tay nhéo má người bướng bỉnh kia: "Kỳ, dựa vào người yêu đâu có gì xấu hổ đâu."


Cầm tay hắn, cậu dịu dàng đáp: "Em không thấy xấu hổ, nhưng em thấy bản thân có thể làm được nên em muốn cố gắng hết sức mình, nếu không được nữa em sẽ đến hỏi anh." Nghe hắn nói cũng thấy hơi tội, cậu tính không thích dựa vào ai quen rồi nay muốn sửa để ỷ lại vào hắn hơi khó, nhưng không phải là không muốn nhưng phải có giới hạn nhất định. Người yêu như đâu phải một thứ để bản thân lợi dụng, dù cậu biết với hắn cho cậu vào cái viện kia đừng nói là thực tập dù bắt nhận cậu vào làm nhân viên chính thức cũng được, nhưng cậu không muốn.


Con người mà dù sao cũng phải có chút tự trọng của bản thân chứ.


Diên Kỳ biết hắn muốn tốt cho mình, cậu liền nhanh chóng chuyển câu chuyện đi nơi khác. Hỏi hắn về mấy chuyện chuẩn bị cho Tết, hắn hình như vẫn vậy về nhà ăn Tết với gia đình thôi không có gì đặc biệt. Diên Kỳ nghĩ đến việc bản thân phải về quê thì thấy hơi mất mác, Băng Du thấy vậy liền hưng phấn nói:


"Hay anh về quê với em."
Diên Kỳ, "Anh phải ăn Tết với nhà mà."


"Không sao, cũng chỉ là ở nhà để nổi móc thôi. Anh thấy về quê với em vui hơn." Càng nói càng thấy hợp lý, ở nhà toàn thấy ba với cha hắn tình tình tứ tứ mắc mệt, kiếm chỗ nào trú thân đi, với lại mấy tuần không gặp hắn nhớ cậu ch.ết mất. Trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ bắt đầu nên mua quà gì cho bà nội, hay liên lạc cho An Bình chuẩn bị chút thuốc bổ cho người nhà, có lý.


Diên Kỳ thấy hắn cứ cười nhìn mình, cậu cũng thấy thật vui. Đâu phải ai muốn thấy Nhím cười là được đâu, phải tùy nhân phẩm nữa đó.


Xe chạy đến một nhà hàng lớn, hôm nay hắn nói muốn cho cậu ăn thật ngon mới được, gọi một bàn toàn đồ ăn bắt cậu ăn cho bằng hết. Diên Kỳ gì chứ nhìn đống đồ ăn trước mắt lòng thầm tính thử xem sơ sơ bao nhiêu tiền, tính xong choáng ván không tin được nhìn hắn. Băng Du nhún vai nói:


"Em không muốn anh giúp thì phải để anh chăm em chứ. Nhìn xem gầy như cây que."
"Anh chê em sao? Đáng ghét."
"Có da có thịt mới đẹp, gầy yếu ớt lắm." Hắn nói chợt không cười tươi được nữa, chợt nghĩ đến ba hắn, đúng vậy gầy yếu quá.


Diên Kỳ nhìn hắn như đang suy tư về điều gì đó, cậu đoán chắc là ba hắn. Sau cái sự kiện tỏ tình kia Băng Du có kể một số chuyện của hắn, cái gì cũng kể ra. Trong số đó cậu thấy nhắc nhiều nhất là ba hắn, chú Lam Băng.


Hình như ba con nên tình cảm rất lớn, trong những câu chuyện từ nhỏ đến lớn đều gắng liền với y. Nhỏ mới đi học y dắt hắn đến trường, rồi những ký ức vụng vặt cho đến những chuyện ảnh hưởng đến cả đời đều liên quan đến chú ấy. Cậu biết chú Lam Băng quan trọng như thế nào đối với hắn, có nhiều lúc cậu thấy ghen tị.


Yêu mà, kỳ lạ lắm.


Nhà hàng với ánh nến, nhạc đệm êm tai. Xung quanh mãnh không khí sang trọng khó chịu. Hai người bỏ qua mấy thứ không quan trọng, vừa ăn vừa nói chuyện vừa tình tứ đôi chút. Băng Du cười chóng cằm nghe cậu kể chuyện, hắn mặc kệ cậu kể cái gì đều cảm thấy thật thú vị, thật hay nên nghe rất chăm chú. Cũng bởi người đó là cậu thôi chứ người khác hắn thèm vào.


Tiếng đàn chợt tắt, hình như đổi nhạc công. Diên Kỳ hiếu kỳ ngước mặt lên nhìn chàng trai bước lên. Nói sao ta, anh ta có chút nữ tính, không phải chỉ nói về gương mặt cả hành động uyển chuyển của anh ta cũng làm cậu thấy bóng dánh của cô gái. Gương mặt tinh xảo, khóe miệng lúc nào cũng ẩn hiện nụ cười gây nên một loại sức hút diễm lệ, một chàng trai quyến rũ. Cậu hơi đưa mắt nhìn hắn, Băng Du còn chẳng thèm đưa mắt qua nhìn thử một cái nữa là.


Tọt tọt, cậu nói: "Anh xem, anh ấy thật đẹp."
"Hửm? Ừm, mai anh đưa em về nhà gặp ba." Băng Du không để ý liền nghiêm túc đáp.
"Chi?" Diên Kỳ nóng mặt, tự nhiên tưởng tượng ra cảnh ra mắt nhà chồng vậy. Thật đáng ghét mà.


"Để biết đẹp định nghĩa ra sao. Người kia cũng bình thường thôi." Hắn cười trêu chọc cậu.
Trề môi, biết ba anh đẹp nhất rồi, cậu chóng cằm nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Vậy, em với ba anh ai đẹp hơn."


Hắn xoa cằm dường như đang suy nghĩ, "Đương nhiên là em không đáng để so sánh với ba khi ông ấy bằng tuổi em, thua xa mấy dặm lận."


"Hừm." Mình xấu vậy sao? Tự nhiên buồn. Diên Kỳ xụ mặt, buồn so như cái bánh bao nhúng nước. Cậu thở dài cho bản thân, tuy nói ra cậu cũng tuấn tú khá đẹp mắt, với lại hắn chăm cậu mấy ngày qua nên càng lúc càng nảy nở ra cũng nổi bật hơn người rồi, nhưng cậu còn thua xa chú Lam Băng xa lắm. Chú ấy già rồi vẫn đẹp như vậy mà, cậu từng xem ảnh hồi còn trẻ của chú ấy, đúng là bỏ xa cậu mấy chục con đường.


Chợt, hắn lại nói tiếp: "Nhưng mà, đối với anh em là đặc biệt nhất. Với lại, em càng yên tâm, anh nhìn ba từ nhỏ đến lớn nên đối với anh đẹp hay không chẳng có gì đặc biệt, không sợ bị người ta lấy sắc lừa mất." Nói hắn cười, hôn lên môi ai kia đang xụ xuống làm ai đó đỏ bừng mặt, mắng đáng ghét.


Diên Kỳ phừng phừng mặt nóng hổi, ôm mặt, sao Nhím có thể nói mấy câu như vậy chứ? Nhớ hồi mới gặp lạnh lùng lắm mà, nay nói câu nào câu đó không đốt ch.ết cậu không được. Thật đáng ghét, ghét quá đi. Tim đập bịt bịt, cậu liếc nhìn qua hắn, hắn nhìn cậu cười.
Chợt, lạnh gáy.


Diên Kỳ gật mình, cậu giáo giác nhìn quanh. Không biết vì sao nhưng hồi nảy cậu có cảm giác như ai đó đang lườm cậu. Nhưng nhìn quanh ai cũng làm việc riêng, quay qua quay lại không thấy ai đáng nghi cả. Nghiêng đầu suy nghĩ, là ai được chứ, cảm giác hồi nảy rất mãnh liệt, hay nói cho văn chương là sát khí nồng đượm.


Đáng sợ.






Truyện liên quan