Chương 30
Đứng trước cả nhà người yêu, nhiều người hồi hộp muốn ch.ết, nhưng cũng có nhiều người rất tự tin cười đến tít cả con mắt. Ví dụ như Băng Du này đây, hắn cười nhẹ thôi nhưng cũng đủ cho hội phụ nữ, đám thanh thiếu niên, kể cả đám con nít hít một hơi lạnh rồi. Hình như hắn không ý thức được nụ cười của mình có bao nhiêu sức hút cứ thế mà nhe răng cười mới ch.ết.
Diên Kỳ quen với mấy cái chuyện này rồi, hồi đầu con ghen tức mà thúc eo hắn, sợ bị người ta theo đuổi. Nay quen rồi, cười thì cười đi, cậu biết trong nụ cười đầy thiện cảm ấy có mấy phần thật đâu. Với lại, hình như nhận thức về cái đẹp của Nhím có vấn đề, theo như hắn lí giải là có cha quá đẹp trai, còn ba thì quá mức yêu nghiệt nên dần dần chẳng còn để ý đến mấy thứ đẹp mắt nữa.
Tốt, Diên Kỳ vui vẻ kéo hắn ra mắt bà nội, rồi giới thiệu sơ sơ qua cô chú trong nhà. Bà nội Diên Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới, bà già rồi nhưng vẫn còn sáng suốt lắm, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là cả một cuộc đời vất vả, biết bao kinh nghiệm đường đời. Nhìn hắn một hồi, bà mỉm cười hiện ra hàm răng đã rụng gần hết, nhẹ nhàng nói:
"Thằng nhóc này từ nhỏ đã phá phách rồi, con nhiều lúc đừng trách nó."
Diên Kỳ nghe bà nói vậy nhăn mày, lè lưỡi chối: "Con làm gì có."
Bà nội nhéo cái má đang phồng ra đằng kia, trêu chọc: "Còn chối, chứ đứa nào hồi nhỏ đánh nhau rồi lột luôn cái quần của thằng Tiến bác Ba ném lên ngọn cây cho thằng nhỏ khóc không dám về nhà." Bà vừa nói xong thì cả nhà bật cười, Diên Kỳ đỏ bừng mặt.
Nghe được chuyện xấu của người thương, Băng Du rất phấn khích, đem đầu người thương dấu vào ngực, nghiêm túc nói: "Không sao, con thương em ấy là được rồi, tính tình thì sau này dạy lại là được."
Lần này là đám thanh niên trong nhà gào rú.
Nói thì nói ở cái đất thôn quê này ít khi thấy người nào như hắn được, kiểu combo Cao - To - Đẹp - Giàu, kiểu người này lại cặp với đứa em chẳng có gì nổi bật trong nhà càng làm cho đám anh chị em trong nhà chướng mắt.
Có cô gái, là chị họ của Diên Kỳ thấy hai người cười cười cùng nhau ngồi gói bánh đằng kia mà tức anh ách. Nghĩ đến thằng bạn trai giàu mới nổi cà lơ phất phơ của mình thì càng ghen tị nữa. Bực bội trong người, bỏ ra bên ngoài. Thấy cô đi, có cậu trai cũng chạy theo sau, chạy ra ngoài sau hè thì thấy cô đang đứng đá đá con chó vàng đang ngủ ở ngoãi.
"Chị Sương."
Thúy Sương quay đầu nhìn lại, nheo mắt nhìn thằng em họ nhà mình, chán ghét đáp: "Cái gì."
"Làm gì mà ra ngoài đây?" Cần Tâm đi đến, ngồi xuống cục đá bên cạnh cô. Hướng mắt nhìn quanh vườn cao su nhỏ sau vườn nhà mình. Cậu ngáp một cái, lờ đờ nhìn qua gương mặt thanh tú của chị họ.
Thúy Sương nghe nhắc đến hai người kia lại nghiến răng ken két, hồi nảy nghe ba mình hỏi anh ta ở riêng hay ở chung, tên kia trả lời thì thôi còn khoe khoan nhà ở đâu nữa chứ. Đáng ghét, đất giờ đắt hơn vàng, đã vậy còn sống một căn biệt thự ở khu phố giàu nhất nhì trong nước nữa. Nghe có tức hay không? Càng nghĩ càng thấy không cam lòng, trả lời: "Chứ chả lẽ vô trong đó coi thằng nhãi kia khoe khoan có người yêu giàu hả? Đếch biết có nhờ được cái gì hay không mà làm kiểu vậy."
Đôi mắt của cậu ta khẻ đảo, như đang suy tính cái gì đó, liền cười làm hòa: "Haha, ghen ăn tức ở làm gì. Mà công nhận anh ta đẹp trai thật, như diễn viên." Còn giàu, không chỉ giàu mà còn là rất rất giàu. Chỉ cần theo một vài tháng thôi cũng đủ cho cậu ta đổi đời rồi.
"Hừm, chỉ là kỹ thuật viên thôi mà, làm gì giàu được vậy." Nói thế nhưng cô dường như không cam chịu lắm, nhỏ lớn chưa bao giờ thua thằng em không cha không mẹ đó, giờ lại thua xa người yêu. Không chịu nổi mà.
"Haha, chị không nghe? Anh ta nói anh ta không có mẹ, nhưng lại có hai ba. Nghe kinh khủng không, hiện nay tiền để thực hiện kỉ thuật thụ tinh đó là số tiền đến hàng trăm triệu rồi, 20 năm trước chị không biết số tiền nó kinh khủng cở nào đâu." Nói xong nhìn mặt chị mình không tin lắm, cậu ta liền cầm điện thoại bật một trang tin tức lên xem, sau hàng chữ dày đặt là một con số thật không tin nổi.
Thúy Sương kinh hoàng hét lên: "12 tỷ?" Mẹ ơi, lương tháng của con bây giờ là 10 triệu vậy làm đến khi nào mới lên đến con số đó chứ?
"Nghe đồn đây là một cái giá bình dân thôi, nếu muốn có chất lượng lại an toàn hết mức thì số tiền đổ ra có thể lên đến 30 tỷ bạc. Anh ta từ khi sinh ra đã có giá trị 12 tỷ rồi."
"Thật không, có ai dám đổ cả gia tài vào đó chứ?" Nói xong tự ngẫm lại, cô thì thầm "Trừ khi là tỷ phú tiền tiêu hoài không hết."
Cần Tâm im lặng không nói Băng Du có đến hai đứa em nhỏ nữa. Cậu ta khẽ cắn môi, thằng quỷ Diên này sao hên mà bắt được con cá voi này vậy. Không cần anh ta thật lòng, chơi đùa hay bao nuôi thôi, đến khi chán đá cũng ôm trong người một số tiền không nhỏ rồi. Mấy loại người từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên thế này đâu phải dễ để người ta để ý chứ.
Cá voi khổng lồ kia đang ở bên trong ngồi gói bánh Tét, Diên Kỳ ban đầu còn tưởng hắn nói chơi, ai ngờ thấy hắn thành thục ngồi gói bánh thì không khỏi trố mắt. Cứ tưởng Đại thiếu gia từ nhỏ chỉ cần mở miệng ra ăn thôi, ai ngờ hắn lại biết làm mấy thứ này nữa chứ. Thật đáng ngưỡng mộ.
Thấy đôi mắt lấp lánh của người thương, Băng Du nuột một nuột cuối cùng rồi bỏ cái bánh qua một bên, nhéo cái mũi ai kia, cười giải thích: "Ba tính rất tùy hứng, mỗi năm khi Tết đến ông ấy thường bày binh bố trận ra làm này làm nọ. Năm gói bánh Tét, năm lại làm các loại mứt. Không chỉ vậy bắt cả nhà ngồi làm nên dần có kĩ năng thôi. Bé Thỏ gói bánh đẹp hơn cả anh nữa."
Không khỏi trố mắt, cậu không tin lắm, hỏi lại: "Con bé mới có 10 tuổi, nó bắt đầu gói khi nào vậy?"
"Ừm, thì khoảng 7 - 8 tuổi đi. Ba thường không cấm tụi anh phá phách hay làm gì. Nếu mấy chuyện nguy hiểm như chơi dao, phá lửa này kia, ba sẽ để ý hơn giải thích dạy tụi anh cách sử dụng để không bị thương. Nói chung từ khi lên 7 tuổi Sóc đã biết cầm dao mần cá rồi." Thì cũng nhờ vậy mà thằng nhỏ có niềm đam mê bất tận với con dao và cái bếp, ước mơ vĩ đại là làm một vua đầu bếp đứng đầu thiên hạ.
"Giỏi ghê."
"Tại anh có ông ba tùy hứng thôi. Nhiều lúc ông ấy không ý thức được điều đó rất nguy hiểm đối với trẻ nhỏ." Nghĩ đến ba nhà mình, hắn không khỏi thở dài. Đúng là đôi lúc không biết ông ấy đang nghĩ cái gì, hay sợ là lúc đó ông ấy cũng không nghĩ mấy chuyện ngồi phá lửa sẽ rất nguy hiểm đối với mấy đứa nhỏ 5- tuổi. Hồi còn nhỏ nếu không nhờ cha về kịp lúc ngăn ba lại thì sợ ông ấy cũng châm lửa đốt nhà rồi.
Nhớ tới ba, không biết bây giờ mọi người ở nhà có gói bánh không? Hay lại chạy loạn đi chơi rồi?
+++
Gói bánh xong là nấu bánh, nhưng Băng Du và Diên Kỳ không định ở lại đợi bánh chín. Hắn có mang quà biếu mọi người, quà thì tùy ý mua thôi không có nhiều tiền lắm. Nhưng bà nội và nhà bác Hai thì giá trị hơn một chút thôi. Bà nội hắn tặng mấy loại thuốc để bồi bổ sức khỏe, cũng như mấy loại thảo dược giúp người già ngủ ngon. Hắn biết bà hay đâu lưng nên định đưa bà lên cho chú Sư Diệp xem, dù sao đó cũng là nghề của chú mà.
Bàn bạc với Diên Kỳ, hai người định qua Tết rồi đưa bà lên thành phố khám xem sao, nhân tiện cho gặp gia đình bên nhà hắn luôn. Nghe thì hơi ngại, nhưng đã xác định rồi không thì không nên chần chờ nữa. Băng Du nói đợi cậu học xong rồi tính, chuyện đám cưới bất quá là hình thức, muốn lớn muốn nhỏ đều được, quan trọng hai người thương nhau thôi.
Đương nhiên cậu thương hắn, và hắn cũng thương cậu. Chuyện này không ai nói ai, nhưng cả hai đều cảm nhận được.
Băng Du nắm tay Diên Kỳ, cười không nói, hồi nhỏ bác Vương Minh có xem cho hắn một quẻ, bác nói cả đời này hắn chỉ gắng liền với một người, gắn cả đời cho dù sóng gió bảo táp cuộc đời có xô có đẩy đến mức nào cũng không chuyển dời được. Người đó, hắn biết là cậu, không phải nhận bừa, mà là một cái gì đó thôi thúc, nhắc nhở hắn là vậy.
Hôn nhẹ lên cánh môi của người thương, nhẹ như chuồng chuồng lướt qua mặt nước nhưng mang đến bao nhiêu tình yêu thương để trao cho người thương. Hắn cười nhìn cậu, đôi mắt đen láy không tạp chất kia ngước lên nhìn hắn. Nhịn không được lại cắn nhẹ lên sóng mũi, khoác cổ ngã ngớm bước đi, hắn cười lớn bảo: "Sao anh thương em nhiều thế?"
Diên Kỳ cười lớn trả lời: "Vì kiếp trước anh nợ em."
Băng Du: "Vậy hả? Vậy phải nợ nhiều lên, để kiếp này trả, kiếp sau kiếp sau nữa trả tiếp."
Hai người cứ đi ngọt ngào cười ha hả nói mấy lời ong bướm mà cả hai bình thường đều cảm thấy buồn nôn, nhưng kỳ lạ là mỗi lần đi bên nhau, nói mấy câu như vậy lại không thấy ngượng, không thấy tởm, mà còn cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Đi chơi đến cuối đường, đằng xa chỉ là bạt ngàn cao su. Diên Kỳ đứng nhìn ra phía xa xa, tay che mắt như muốn thấy thêm cái gì đó. Gió thổi qua, tiếng bụng kêu ọc ọc của hai người vang lên, Diên Kỳ mới giật mình quên mất trưa giờ chưa ăn cái gì. Thúc eo hắn, cười hỏi: "Muốn ăn gì nè?"
"Ăn em được không?"
"Ui, ai cho mà ăn. Hong được đâu nghen, người ta là con ngoan đó. Không được làm mấy hành động "ăn cơm trước kẻng"."
"Đánh rụng cái kẻng là được rồi."
"Sợ quá đi."
Cậu tỏ vẻ sợ hãi chọc ai kia cười lớn, trêu chọc nhau một hồi rồi lại tay nắm tay nhau về nhà. Diên Kỳ trổ tài làm món cơm chiên trứng của mình, tuy chỉ có trứng nhưng hai người cắm đầu ăn hết sức vui vẻ. Băng Du nằm dài trên giường cậu, Diên Kỳ nằm kế bên đọc quyển sách cũ. Đưa tay ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc người thương, hắn chán nãn ê a:
"Kỳ, no rồi tụi mình tiêu thực chút đi."
Diên Kỳ từ quyển sách lú mặt ra một chút, chớp mắt ngây thơ hỏi: "Chơi cái gì?"
"Làm chút chuyện người lớn." Hắn cười đầy mê hoặc, không cho cậu có cơ hội suy nghỉ liền đem đặt dưới thân, nhanh tay cầm quyển sách kia quăn vào một só. Diên Kỳ đầu vẫn còn ngẫn ngơ chưa ý thức lắm chuyện bản thân đã chuẩn bị biết thành thịt cho con sói già này.
Bàn đây đầy mị lực vuốt ve da thịt trong lớp áo, bàn tay có vài vết chai sần do luyện kiếm ra. Vuốt ve nhẹ nhàng như nâng niu bảo vật, lòng như được thắp lên một ngọn nến nhỏ, cơ thể bị kích thích mà uốn éo nhưng không có ý định vùng ra. Băng Du thấy được vậy, hắn phì cười cuối đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Đôi môi không thơm mùi rượu, không nồng vị thuốc lá, cũng không đầy hương thơm mị hoặc của loại hoa nào đó, mà là vị thanh mát tự nhiên, hay nói thẳng ra là hương thơm của người mình thương. Hương thơm tuyệt mĩ mà không bất cứ hương vị nào sánh bằng được. Nó đặc trưng mà chỉ có bản thân mới được thưởng thức mà thôi.
Đầu lưỡi quấn nhẹ nhẹ vào nhau, Băng Du làm gì cũng nhẹ nhàng từ tốn như muốn dẫn con mồi của mình lụy sâu vào hang rồi mới nhào ra vồ lấy. Tay vòng qua niếc lấy lưng, hắn nhẹ nhẹ vuốt vé tấm lưng thon dài phía dưới, đôi lúc trêu chọc, lại đôi lần khiêu khích. Diên Kỳ say mê ngã vào vòng tay hắn, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng hay do dục vọng. Cơn say của men rượu, hắn hôn càng lúc càng nhiệt tình, như muốn cuốn cả linh hồn cậu vào trong đó.
Như điên cuồng dần thấm vào người, Diên Kỳ khẽ rên lên vài tiếng nghẹn ứ, khóe mắt chảy ra hàng nước trong suốt mỹ lên. Ngước đầu nhìn hắn, bạo ng vòng tay qua cổ hắn hôn càng sâu.
Băng Du nhanh tay mò vào người cậu, cơ thể yếu đuối dần hiện ra trước mắt. Làn da không trắng lắm, nhưng đầy khỏe khắn hiện ra, đường cong tinh tế câu nhân càng làm hắn yêu thích. Nheo đôi mắt như đánh giá xem nên ăn bộ phận nào đầu tiên. Khóe miệng nảy lên nụ cười, ɭϊếʍƈ mép như đã xác định được bộ phận, hắn đè cậu ra giường, hôn phớt qua đôi môi đỏ bừng vì nụ hôn khởi đầu kia, sau đó cúi xuống cắn mạnh lên hạt đậu hồng trước ngực.
Nheo mày, Diên Kỳ vừa đau vừa nhột nắm tóc hắn kéo: "Đau...đừng nghịch nữa...a"Chưa dứt lời lại bị cái miệng xấu xa kia của ai đó cắn lên phần nhạy cảm. Diên Kỳ cũng bất lực, tuy nói là đau, nhưng cũng thấy thích thích. Cậu cười mà co người lại đưa tay ôm lấy đầu hắn vào mình.
Nhịn bao lâu nay biết người nào đó nhịn cũng không nổi nữa. Diên Kỳ biết hắn đợi cậu chuẩn bị tinh thần, cũng chịu chờ là tốt lắm rồi. Cậu ban đầu có hơi sợ, nghe nói đau lắm, có khi đột tử khi làm đó chứ, nhưng mà đã yêu thì đương nhiên phải quan hệ, thôi thì xả láng một lần đi.
Vò cái đầu bạch kim của ai đó đăng cắn ʍút̼ đến hưng phấn bên dưới, chợt đôi tay hư đốn của hắn lại không thành thật mà mò đến chỗ kín đáo bên dưới mà trêu chọc. Diên Kỳ dẫu nói sao cũng là thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, cái tuổi tràn trề sinh lực, nên lúc này đây bị hắn trêu chọc như vậy liền không nhịn được mà lo lắng né né một chút.
"Ngoan, không sao." Băng Du thấy người trong lòng có chút run rẩy, hắn liền nhẹ ôm cậu vào lòng an ủi, tay bên dưới cũng tinh tế động chạm để cậu quen dần. Diên Kỳ ngại đến đỏ mặt, cậu vùi đầu ôm cứng lấy người hắn, không dám nhìn gương mặt đã hóa sói của người kia. Băng Du hôn lên má cậu, lòng hắn cũng nóng rực tràn đầy dục vọng với người trong lòng mình.
Hạ thân cậu bị khiêu khích đã chịu không nổi cương cứng nhưng không chịu thua mà không tiết ra. Thì thầm nho nhỏ vào tai người kia, không biết nói cái gì làm cho người nọ đỏ bừng như than hồng nóng rực. Bàn tay ma sát hạ thân của cậu, hắn nghiêng người lấy cái hộp nho nhỏ để trên bàn học sát giường, nhanh tay mở ra.
Diên Kỳ thấy cái hộp la xạ kia giật mình hỏi: "Anh, anh mang theo cái đó vào khi nào vậy?"
Băng Du quệch một khối thuốc trăng trắng hồng hồng trên tay, nhìn mặt cậu nhăn nhó không khỏi bật cười, hôn lên rồi đáp: "Thuốc đặc chế, anh ăn cắp của cha một lọ. Giờ sài được rồi, không sợ bị thương sau khi làm." Nếu tốt sau này kêu chú Diệp làm thêm mộ lố luôn khỏi phải rình mò như ăn trộm nữa.
Nghe hắn nói thuốc ăn trộm mà làm như hay ho lắm, còn cười đầy kiêu ngạo nữa. Thiệt nếu ai nhìn vào cứ tưởng hắn là "đóa tuyết liên không nhiễm bụi trần", nhưng thân quen mới biết hắn là người thường, một người bình thường chính hiệu. Ôm lấy dụi đầu vào cổ hắn, cọ cọ xuống phần dưới cũng đã trướng muốn bùng nổ kia, thầm thì:
"Yêu anh."