Chương 31

Mới sáng sớm tinh mơ, con chim bên ngoài còn chưa kịp cất tiếng hót véo von trên cành cao như mọi ngày. Dường như mọi vật vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ ngọt ngào. Chợt, xa xa có tiếng nhạc nhẹ nhẹ. Người đang ngủ ngon lành trên nệm đưa tay mò mò xung quanh, không thấy liền nhíu mày. Điện thoại reo càng lúc càng nhiệt tình có xu hướng không muốn tắt, Băng Du đang rất thỏa mãn vì chuyện hồi trưa giờ thì bực bội vì tên mất dịch nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng bên người thương.


Hắn nhìn Diên Kỳ vẫn đang ngủ rất say, khóe mắt còn ửng đỏ vì hồi nảy khóc đến tội. Phì cười, cuối xuống hôn lên má người thương, đầy nuối tiếc mà bước xuống giường. Điện thoại đáng thương bị hai người nào đó nhiệt tình quá nên đá xuống giường, còn phải dãy dụa trong đống quần áo nữa. Hắn bư bư trong đống quần áo, bực bội trong người mà nhấn nghe.


Chưa kịp nói gì, bên kia đã cất cao tiếng hú: "Ê, hôm nay có gì vui không mạy?" Bên kia đầu dây, Bảo Hiếu dường như đang rất vui.


"Có, tao đang rất vui cho đến khi mày hỏi. Có chuyện gì?" Ngáp dài một hơi, hắn quyết định lên giường ôm Diên Kỳ tiếp. Chuyện vui của mấy tên này nói thật chẳng có gì để vui hết.


Bảo Hiếu bên đầu dây chẳng thèm để ý đến giọng điệu đầy chán ghét của hắn, anh ta hí hửng nói: "Ê, Tết có đi đâu chơi không? Qua nhà tao chơi đi, má tao nói nhớ tụi mày kìa."


"Bận rồi, rủ đứa khác đi." Rảnh rổi đâu mà đến bên kia chơi. Hắn cũng lâu rồi không gặp hai bác nhưng nói thật không cần hắn cũng không muốn gặp. Ba của Bảo Hiếu tính rất tốt, nhưng mà mẹ thì có hơi tính toán thiệt hơn. Hắn với Bảo Hiếu hồi nhỏ chơi với nhau cũng bởi một phần do mẹ cậu ta thúc ép phía sau. Mỗi lần gặp là giới thiệu hết con gái nhà này, con trai nhà nọ. Đủ loại chuyện đau cả đầu.


available on google playdownload on app store


Đừng hỏi sao có ba tên đàn ông cùng muốn rước đứa con trai của họ mà chẳng ai ý kiến gì còn ủng hộ hốt luôn ba thằng, đơn giản cả ba tên đó đều rất giàu, phải nói là rất rất giàu có thể đem một món hời khổng lồ về. Hi sinh đứa con trai này cũng chẳng uổng chút nào.


Băng Du thầm tính toán trong đầu, hắn hiện nay không thích dây dưa với mấy người kia. Tính hắn trước giờ đã rất không thích quan hệ bừa bãi như ba thằng kia, số người đi với hắn không hơn năm ngón tay đương nhiên chẳng có tình cảm gì. Cứ tối ngày giới thiệu hay cố tình sắp đặt gặp gỡ này kia, đừng nói Diên Kỳ buồn, hắn phiền coi chừng xử luôn cho rảnh nợ.


Hắn không thích là không thích làm gì cũng chẳng ưa nổi, nhưng nếu đã thích thì người kia muốn hủy diệt thế giới này hắn cũng làm.
"Giề, mày cũng không thèm đi? Hai đứa kia đi tao ch.ết liền. Mà má tao bắt tao túm tụi mày qua ăn Tết mấy ngày. Qua chơi đi, ngày hai ngày thôi. Đi Nhím."


"Cút mày." Nói xong cúp máy, cúp luôn cái nguồn quăn đi nơi khác cho yên.
Diên Kỳ như bị động cho giật mình mơ mơ màn màn ngước nhìn hắn, đôi mắt ngốc chẳng biết gì ngu hết sức. Hắn yêu sao ôm lấy cậu nhẹ nhẹ vỗ lưng dỗ ngủ tiếp.
+++
Dần dần, ngày mùng một Tết cũng đến.


Nghe nói đầu năm lên chùa xin lá xăm, nếu xăm tót thì cả năm đều tốt, còn xấu thì ném đi xin lại.


Ngày Tết đến chẳng ai muốn cái xấu cái rủi đến với mình, đương nhiên ai cũng vậy. Nên điều đầu tiên mà họ thức dậy đó là cười thật tươi, cười để cả năm đều cười, vui cười, hạnh phúc cười, hay đau khổ cũng cười rồi chiến đấu với nó. Cùng hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, chạy ra kéo tấm màn cửa để nắng ngày đầu năm chiếu vào khắp că phòng mình, xua tan đi caí lạnh lẽo, hay bóng tối trong phòng. Ngâm nga một bài hát, đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo mới sắm, rồi xuống dưới nhà bật một bản nhạc xuân, hay vào bếp tự chuẩn bị cho mình một bửa sáng đầy ấp thức ăn.


Đang bận suy nghĩ xem nên làm gì để ăn sáng thì nghe tiếng xèo xèo dưới bếp, cậu nghiêng người ngó xem ai đang làm gì dưới đó. Đồng Khánh rửa chén, hắn biết cậu đã xuống, nghiêng đầu nhìn qua, mỉm cười.


Hai người nhìn nhau một hồi rồi ai làm việc nấy. Cảnh Yên thấy ông Địa nhà mình được cúng rồi, biết hắn thức sớm để cúng ngày đầu năm. Nhà cũng chẳng thờ ai, chỉ có ông Địa với ông Táo mà nghĩ đầu năm hai ông này lên trời hết rồi cúng có ăn hay không?


Nghĩ thì nghĩ, cậu tiện tay bật một bài nhạc xuân đang phát trên TV. Tiếng nhạc làm sôi động thêm cho ngôi nhà, đến con mèo mập lười mà còn uốn éo nhảy tới nhảy lui bắt mấy bông mai rũ xuống dưới sàn. Nhâm nhi chút trà, ngước mặt lên đã thấy hắn bưng cái mân nho nhỏ đặt trước bàn.


Thịt kho tàu, khổ qua hầm thịt, hai chén cháo gà, với dưa giá hẹ. Mấy món đơn giản mà hai người phải vật lộn nguyên ngày hôm qua mới làm được. Nhìn mấy thứ mình làm, tuy không được đẹp,  thịt cắt hơi vụn, khổ qua hầm hơi nhừ nhưng mấy thứ đó không quan trọng, cái quan trọng là tự làm, ăn vào bụng không đau là ok hết.


"Anh lát nữa về nhà à?" Cảnh Yên cầm chén cháo lên, vừa thôi phù phù cho mau ngụi vừa hỏi.
Gật đầu, Đồng Khánh nói tiếp: "Em định khi nào về, tôi đưa em đi."


"Đương nhiên, anh đến để ba tui chửi chứ để tui tự nghe sao?" Nói thế, nhưng vẫn cười hì hì ranh ma. Cậu biết ba sẽ không chửi hắn, ghê lắm làm mặt lạnh thôi. Dù sao cũng lớn hết rồi, ông nội của hai đứa cháu, à không, ba đứa cháu đương nhiên qua sẽ không làm mấy hành động quá khích đó. Mà nói, hắn cũng đã gần 30 tuổi rồi, làm gì làm phải giử thể diện cho hắn chứ.


Cậu muốn đưa hắn về, ít nhất để mọi người biết mặt, rồi ừ thì, có tới được hay không thì cũng biết cha đưa nhỏ là ai.


Đồng Khanh đương nhiên không biết suy nghĩ của cậu, nếu biết hắn chắc buồn ch.ết. Nhìn cậu cười, hắn bất giác cười theo cũng chẳng lo nghĩ về chuyện sắp đi gặp ba mẹ vợ sẽ gặp bão giông gì. Không sao, hắn cái gì cũng không được, chỉ được cái mặt dày thôi.


"À quên, anh đi về nhà thì về đi tối rồi qua nhà tôi. Hôm nay tôi qua nhà ba Nhím chúc Tết đã." Cảnh Yên húp hết chén cháo, gắp thêm nửa trái trứng cho vào miệng. Cậu tính đi chúc Tết mấy bác, nhưng nghe đâu mẹ Đình Hiếu về nhà ngoại rồi, giờ chỉ còn mỗi nhà Nhím thôi. Mà phải nói, nhà bên đó coi cậu như con trai, qua chúc Tết xin tiền lì xì kiếm tiền mua sữa cho con chứ.


Tính sơ sơ thôi, chú Lam Băng, bác Hoàng Nguyên, rồi mấy cô chú khác nữa, thêm Bình An với An Bình, rồi đám anh chị em các loại. Mỗi người cho sơ sơ triệu thôi, há há, gần trăm triệu có hơn rồi.


Ôm nguyên cái bụng đen thui của mình lên xe, Đồng Khánh sợ cậu đi xe nguy hiểm nên tự lấy xe đưa cậu đi qua bên đó. Nhà ba Nhím khá xa, nằm trọn trên ngọn núi cao, xung quanh chỉ toàn cây với cây, nhưng cái hay là mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng biệt. Ví dụ như mùa hè thì có màu đỏ rực của hoa phượng, hay xa xa có màu tím dịu dàng của những đóa bằng lăng. Mùa thu thì màu vàng của lá, nhưng hòa vào đó là màu của nhiều loại hoa dại rực rở sắc màu. Đông tới lá rụng hết, để lại cái trơ trọi yên tỉnh. Nhưng đẹp nhất là mùa xuân, Tết đến.


Cái màu vàng như nghệ của hoa mai, nó như muốn phủ lên cho cả ngọn núi một màu vàng chói lọi. Cái hay là ẩn trong đó vẫn có thể thấy được màu hồng nhàn nhạt của hoa anh đào lay lắc trong gió xuân. Đi từ xa đã ngửi được mùi thơm dịu nhẹ của hai loài hoa nọ. Hai bên đường là táng mai thật cao, dưới thảm cỏ những đóa hoa đủ loại màu sắc tỏa cái sắc cái hưởng hòa vào mùa xuân đang tới.


Nơi này là chỗ tư nhân nên không được phép vào, nếu không chắc chắn sẽ trở nhà địa điểm nghĩ dưỡng của các thanh niên ham mê selfie chụp ảnh các kiểu.


Đứng dưới chân núi đã thấy có cánh cổng lớn, vì sợ người lạ xông vào nên xung quanh cổng được gắng rất nhiều cảm biến, nhiều đến mức cậu cũng chẳng có bao nhiêu an toàn cũng như ba nhiêu nguy hiểm. Nghe đâu có súng tự động, nếu dám tấn công thì chuẩn bị ăn đạn vào đầu đi.


Bước xuống xe, cậu nhấn chuông, đợi hai giây cánh cửa tự động mở ra. Đồng Khánh thấy cũng không kinh ngạc lắm, máy nhận dạng gương mặt chẳng có gì mới lạ, Cảnh Yên là khách quen đương nhiên dể dàng cho qua rồi. Đợi cánh cổng lớn được mở ra, hai người lại tiếp tục cuộc hành trình đi lên núi.


Nói nhà trên núi nhưng không phải trên đỉnh, chỉ ở lưng lững sườn núi thôi. Nói theo kiểu bé Thỏ là cao leo mỏi chân.


Càng lên cao, con đường càng đẹp, cậu thấy xa xa có mấy con thỏ đang nhảy nhảy ăn cỏ gần đó. Có cả nai nấp xa xa nhìn họ, nhìn tụi nó không hoảng sợ, chỉ hiếu kì thôi. Đồng Khánh là dân thành thị, hắn chưa từng đến rừng nguyên sinh bao giờ, thấy cũng chỉ thấy trong sở thú thôi, giờ thấy con thú được nuôi thả rông thế này liền thích nhìn không rời mắt.


"Tụi nó được nuôi thả vậy sao?"
"Đương nhiên, cả cái núi này lớn lắm. Mấy con đó tự ăn tự uống trong rừng, chẳng có thợ săn nào dám xông vào đây săn đâu."
"Hay ghê, sau này nuôi vài con nai đi, cả thỏ nữa."


Cậu hình hắn như đứa con nít thì bật cười, ai nghĩ lão già gần 30 tuổi này lại có thể phấn khích bởi mấy con nai hay con thỏ nhỏ xíu như vậy.
Cảnh Yên: "Nếu nuôi thì nhớ nuôi thêm mấy con công, đi lắc qua lắc lại cái đuôi cũng vui mắt."


Hai người bàn nhau xem sau này có nên mua thêm khủng long hay tê giác gì đó bỏ vào vườn nhà mình không. Bàn đến phấn khích không để ý đã đến biệt thự khi nào.


Biệt thự muốn vào phải qua một cái rào nho nhỏ bằng hoa hồng đã, cái này mới đầu không có nó chỉ là hàng rào gỗ đơn giản mà dễ thương thôi, nhưng mấy năm trước bé Thỏ một đòi hai đòi bắt làm cho bằng được nên mới có. Dừng xe bên ngoài, bên cạnh đã có rất nhiều xe rồi chắc là của mấy người đến chúc Tết.


Vác cái bụng to to của mình ngẫn cao đầu đi vào, Đồng Khánh thì đi kế bên. Nói thật hắn không có chơi với dân Mafia, đây là lần đầu tiên hắn đi vào nhà của đám người nọ, mà còn là Mafia đẳng cấp quốc tế nữa. Không sợ là ba xạo, hắn hơi có bị hồi hộp.


Sau cánh cổng là khu vườn nhỏ xinh xắn, nhưng đập vào mắt là cây mai thật lớn đứng đó, hoa nở vàng rực che cả một khoảng trời. Cây mai này chừng mấy trăm tuổi, thân thật to, cao ơi là cao. Tản bộ dọc theo lối nhỏ, dọc đường đi sẽ thấy một cái rạch nước uốn lượn, trong đó có mấy đóa hoa súng tim tím bên dưới là cá đang trốn hai con người kia. Xa xa có tiếng cọc cọc của tre va vào nhau, ao sen nho nhỏ nở đầy sen hồng sen trắng, thanh tao tuyệt sắc.


Càng vào nhà càng nghe rộn ràng tiếng người nói chuyện, mấy đứa con nít đùa bên ngoài, tụi nó thấy có người đến ngước đầu nhìn. Trong đám con nít có cô bé tóc bạch kim được thắt tỉ mỉ chạy ra. Bé Thỏ nay hóa thành bạch thỏ của Hằng Nga, chơi nguyên tông trắng, điểm là mấy hoa mai vàng vàng trên áo. Nhìn con bé xinh như búp bê này, cậu không nhịn được kéo vào lồng ôm ấp.


Mai Vân đương nhiên hào hứng xà vào lòng cậu rồi, cười hì hì, nó xòa bàn tay trắng nỏn mịn màn của mình ra, nói: "Năm mới chúc anh làm ăn tấn tới nha, mau mau có gia đình đi, coi chừng anh hai vượt mặt đó."


Trề môi, cậu nhéo cái mũi đang hất lên đằng kia: "Anh đây không sợ anh nhóc vượt, chấp chạy trước luôn nhưng anh về đích trước nghen." Nói xong móc trong túi mấy cái bao lì xì, đưa cho con bé một cái. Cậu nhìn đám nhóc loi choi đằng kia, thầm tính thử xem mình mang đủ bao lì xì không thì tụi nhỏ đó me sẳn rồi, thấy đồng bọn có liền nháo nhào chạy ùa lên xém xô cậu té luôn.


Đồng Khanh nhanh tay nhanh chân chạy lại cảnh, hồi nảy sợ cậu té, lườm đám nhóc này một cái cảnh báo ai dè tụi này không sợ trời không sợ đất cứ thế nhào lên. Cảnh Yên thấy mà sợ, đứng gào lên:
"Xếp hàng, một hàng dọc tập hợp, nhỏ trước lớn sau."


Mấy đứa nhóc kia vậy mà nghe lời, nhanh chóng xếp thành một hàng cười hì hì lên chúc Tết. Mấy đứa khỉ này đứa nào cũng chúc mau thoát ế, đứa thì chúc mau mau có chồng đi, hắn nghe mà bật cười còn cậu nghiến răng ken két. Gầm gừ:
"Cái gì mà lấy chồng? Ông đây phải cưới nghe chưa."


Đồng Khánh thấy cậu bốc hỏa liền cười tiếp lời: "Đúng vậy, nếu em cưới thì tôi gả vậy."


"Thế còn được." Cậu nói không thèm suy nghĩ, nhưng có gì mà phải suy nghĩ? Nhanh chóng phát tiền lì xì, chẳng biết lát có thu được nhiều không nhưng giờ phát một đống rồi đó. Phát phát cho mấy bàn tay nhỏ nhỏ, mền mền, đến khi xuất hiện đôi bàn tay thon dài của thanh niên, ngước mặt lên nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đứng cười nhe răng.


Hải Đình cười hi hi nói: "Chúc anh Tết càng đẹp trai nha, làm ăn phát tài tiền vào như nước vào biển nha." 
Cảnh Yên nhanh tay thu lại bao lì xì của mình nheo mắt trền môi nói: "Đứa nào trên 16 tuổi loại."
Mới dứt câu, có cô gái nữa đứng ra chống đối: "Không được nha."


Ở đâu đó cất tiếng, Nguyên Hạ nói: "Đúng rồi, phải công bằng, tụi em chưa nhớn mà."
Cảnh Yên ghét ra mặt, dứt khoát thu bao li xì vào túi: "Chúng bây lì xì lại anh chứ đòi hỏi cái gì."


Nguyên Hạ với hai đứa bạn mình không được lì xì bực dậm chân, nhưng nhờ vậy mà ba đứa chúng nó mới để ý đến hắn. Thâm trầm nhìn nhau cười hì hì.


Cảnh Yên thần kinh bắt sóng rất nhanh với đám này, cậu biết nếu hắn ở lại lâu chắc chắn sẽ bị đám quỷ yêu này chọc cho tức ch.ết. Nhanh chóng lùa hắn về đi, có hẹn với ba mẹ về ăn cơm thì cũng nên đàn hoàn về ăn cơm, khỏi vào trong chào, trong đó có đâu chừng mấy chục người, người hỏi câu đủ để hắn trả lời từ giờ đến khuya.


Đuổi đi được rồi, Cảnh Yên dưới sự soi mói của Nguyệt Quỳnh, cô nhóc thấy kỳ quái hỏi: "Anh càng lúc càng mập sao? Bụng tròn rịa ha."
Cảnh Yên: "Đợi mấy tháng nữa đi biết."
Nguyệt Quỳnh: "Hay anh bị bứu?"


"Bứu cái đầu cha mày." Cậu gõ vào đầu cô nhóc một cái thật mạnh, hùng hùng hổ hổ đi vào. Cậu chẳng định giới thiệu bụng mình có baby, tốn hơi. Đợi mấy thánh nữa sinh là được, còn nghĩ cậu sinh hay nhờ người sinh là chuyện của tụi nó.


Vào bên trong phòng khách, đúng là có rất nhiều người có cả chú Sư Diệp với bác Vương Minh đến chúc Tết. Mấy chục người ngồi quây quần bên bàn trà, đủ nam nữ, tuổi đều đã trên dưới 50 hết chụm đầu lại cắn hạt dưa, chơi lô tô rất say sưa. Tự nhiên thấy hình tượng very ngầu lòi ngày xưa theo mấy con cờ lô tô bay không còn một móng.


Hai vị chủ nhà đang ngồi cắn hạt dưa vừa nghe số đặc cờ, nhìn mặt bác Hoàng Nguyên vẫn ngầu như ngày nào, ánh mắt sáng như gặp phải đối thủ cực kì mạnh làm cho người ta hoảng sợ, còn chú Lam Băng dựa vào ngực bác từ từ đặc vô cùng tao nhã. Những người còn lại, mắt liếc nhau, lăm le, rình mò, nói chung vẻ mặt họ rất thú vị. 


Tự nhiên Cảnh Yên nghĩ bản thân nên rời nơi này để mấy vị trưởng bối tự chơi đi, chào hỏi gì đó từ từ. 
Mới quay đầu đi, có tiếng gọi: "Yên, đến hồi nào vậy?"
Cảnh Yên cười: "Bình An, năm mới vui vẻ."
"Chúc mừng năm mới, ra ngoài đi, đám An Bình đang ở ngoãi đó. Đi."
"Đi đi..."






Truyện liên quan