Chương 31: Sự trở lại của lệ quyên
Một tuần đã trôi qua nó hầu như đã khỏe hẳn nên quyết định xuất viện. Bảo Yến cũng đã tỉnh và hồi phục. Trước khi về nó hắn, Xuân Nhi Tuấn Nam và Vỹ Kiệt ghé sang phòng Bảo Yến thăm nhỏ xíu.
" Cạch " tiếng mở cửa đi vào, Hoàng Phong và Bảo Yến mắt điều hướng về phía cửa.
- Chào - nó hắn Xuân Nhi Tuấn Nam và Vỹ Kiệt đồng thanh.
- Mọi người được ra viện rồi à - Hoàng Phong nhìn nó.
- ukm - nó gật đầu.
- Báo cho mọi người tin vui - Bảo Yến hớn hở
- Tin gì - Hắn lên tiếng.
- Tuần sau tớ và Hoàng Phong sẽ đính hôn - Bảo Yến cười tươi như hoa.
- Wow! Chúc mừng -Tuấn Nam chen vào.
- Tới bửa đó các cậu đến chung vui với bọn mình - Hoàng Phong ra lời mòi, nắm chặt tay Bảo Yến.
- otê. Bửa đó tổ chức đi chơi gì đi chứ - Mắt nó sáng rực.
- Tối ngày ăn với chơi - Vỹ Kiệt trêu nó.
- Kệ người ta - nó lay tay hắn vẻ mặt cầu cứu.
- Vậy cậu không đi thì tụ này đi - Hắn lên tiếng bênh.
- Được rồi, có dịp tớ mời các cậu đi về biệt thự của tớ ở ngoại ô - Bảo Yến giải vây
- Đồng ý - cả đám đồng thanh.
- Thôi cậu nghỉ ngơi đi bọn mình về trước - Nó xong cả 5 người bước ra khỏi phòng trả lại khoảng không gian riêng cho Hoàng Phong và Bảo Yến.
Trong suốt thời gian Bảo Yến bất tỉnh Hoàng Phong đóng đô ở bệnh viện luôn, trong thời gian chăm sóc Bảo Yến cảm thấy nhỏ rất dễ thương và Hoàng Phong dần có tình cảm nên cả hai quyết định Đính Hôn.
--- Quay về với 5 người hắn, nó ----
- Được về nhà sướng thật - Xuân Nhi vươn vai.
- Đi đâu chơi đi - Nó sáng mắt
- Đi chơi chó gì - Hắn trêu.
- Đi biển nướng thịt đi - Xuân Nhi giục.
- Nướng thịt ra sau vườn cũng được mà - Tuấn Nam lên tiếng.
- Vậy quyết định nướng thịt - Vỹ Kiệt cũng tham gia.
- oh yeah - Nó hứng thú.
- Haizzz ăb cho thành heo - Hắn lắc đầu.
- Anh..Anh - Nó nói không lên tiếng.
- Anh sao - Khuôn mặt thản nhiên đáp
- Heo có người thương mới gê - Nó quay mặt kiểu dỗi. Làm cho cả đám Xuân Nhi Tuấn Nam và Vỹ Kiệt cười ầm lên.
Chiếc xe từ từ chạy vào sân cũng biết thự. Dừng xe hắn nó Xuân Nhi Tuấn Nam và Vỹ Kiệt bước ra, hai hàng người hầu đứng trước cửa trang nghiêm.
- Chào Thiếu Gia Thiếu gia phu nhân, các cô cậu chủ đã về. - Hai hàng người hầu đồng thanh. Hai người vệ sĩ xách đồ lên phòng.
Người đàn ông trung niên ông ta là quản gia nhà hắn bước ra lễ phép chào hỏi - Cô, cậu chủ đã về.
- Chuẩn bị thịt chúng ta sẽ nướng thịt sau vườn - Hắn nói
- Vâng -Quản gia liền đi gọi người chuẩn bị.
Cả 5 người ngồi vào ghế Sofa cô hầu gái mang 5 ly cafe ra bàn. Nhâm nhi ly cafe hồi lâu ông Quản gia đi vào báo.
- Thịt đã chuẩn bị chu đáo các cô cậu có thể ra vườn nướng thịt - Quản gia.
Cả 5 người nghe xong liền kéo rít nhau ra vườn. Gió thổi nhè nhẹ mát rượi đúng là nướng thịt ở đâu không có gì bằng.
Tuấn Nam và Vỹ Kiệt nhiệm vụ nướng thịt. Nó và Xuân Nhi gọt trái cây để tráng miệng. Hắn làm mỗi nhiệm vụ nằm trên ghế tay cầm ly cafe đợi ăn 😓😳.
- Aaaaaa - Nó cắt trúng tay =…=. Hắn đang cầm ly cafe nghe nó la liền bỏ ly cafe xuống Xuân Nhi Tuấn Nam và Vỹ Kiệt chạy lại xem sao. Hắn cầm tay nó lên xem vết thương không sâu mà máu thì cứ vô tư tuôn ra.
- Quản Gia đâu lấy hộp cứu thương cho tôi - Hắn giọng vẫn điềm tĩnh.
Quản gia chạy gấp rút trên tay cầm theo hộp cứu thương.
- Đây thiếu gia - Quản gia đưa hốp cứu thương cho hắn. Hắn lấy bông gòn lau cho hết máu rồi lấy thuốc đỏ chấm bông gòn khử trùng cho nó rồi dùng băng cá nhân cầm máu cho nó. Sắp xếp hộp cứu thương lại hắn liền cốc đầu nó, làm nó la in ổi.
- Đau...đau định giết người à - Nó chao mày vì đau
- Hậu đậu hết chỗ nói - Hắn nhìn nó.
- Mùi gì khét khét vậy - Nó thỉnh mũi ngửi
- ch.ết rồi, thịt của tui - Tuấn Kiết hét lên.
- Đúng là giao cho hai ông tướng này không ổn - Nó lắc đầu.
Cả 5 người cười tươi vui cvẻ trêu nhau. Tiếng chuông vang lên Quản Gia vội vàng ra sau vườn.
- Thưa Thiếu gia.....Cô Lệ Quyên đến. - Quản Gia ngập ngừng
- Cứ mời cô ta vào - Hắn không tý cảm xúc.
Xuân Nhi cũng chạy lại xem tình hình, quản gia nói tiếp.
- Cô ấy nói sẽ ở đây - Quản gia lo lắng.
- Cứ chuẩn bị phòng cho khách ở. - Xuân Nhi khoanh tay trước ngực nói kèm nụ cười khinh bị.
- Đúng là đồ mặt DÀY -Xuân Nhi nói lí nhí hắn nghe được nhưng vẫn im lặng.
-----------------------------------
END