Chương 57

Trong căn phòng màu trắng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nói đúng hơn là bệnh viện, cô gái khuôn mặt vô cùng baby mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lạnh lùng vẫn đang trong giấc ngủ dài, chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
- Hàn Thiên, bao giờ con mới chịu thức đây hả - Mẹ nó rưng rưng.


5 năm nay nó đã sống với cuộc đời thực vật, bác sĩ nói chỉ có 5% sẽ tỉnh lại, ba mẹ nó không bỏ cuộc, ông bà tin chắc đứa con gái của họ rất mạnh mẽ, không vì một thử thách này mà gục ngã, Mẹ nó đã giao công ty lại cho ba nó, đưa nó qua Mỹ để điều trị mong có chút kì tích sẽ xãy ra. Trong tiềm thức mơ màng nó nghe được giọng nói, của ai đó nó cũng không biết nữa, Hàn Thiên là ai? Nó mơ hồ không biết nữa, tôi là ai? Tên gì? Đầu óc bây giờ của nó trống rỗng không có tý kí ức. Tay nó khẽ cữ động,. Mẹ nó hốt hoảng chạy gọi bác sĩ.


- Có tiến triển gì à bác sĩ - Mẹ nó vừa vui, vừa buồn.
- Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, đúng là kì tích - Bác Sĩ cười phúc hậu.
5 Năm Trước.
* Tít..tít...*
- BÁC SĨ CÓ NHỊP TIM TRỞ LẠI RỒI - Cô Y Tá hét lên, bác sĩ chạy vào.


- Cô xuống kêu trưởng khoa xuống, nhanh lên - Cô Y tá chạy khỏi phòng, Một lúc sao cô y tá và một bác sĩ nào đó chạy vào phòng.
Hắn và Kelvin khuôn mặt hiện rõ sự vui mình, Kelvin tin chắc đứa em của mình sẽ không gục ngã đâu, mong nó thần ch.ết đừng bắt nó đi khỏi cuộc đời này.
3 Tiếng trôi qua.


- Em ấy sao rồi bác sĩ - Kelvin.
- Cô ấy đã có hơi thở lại, nhưng rất yếu cần chuyển qua bệnh viện lớn ở Mỹ để kéo dài thêm sự sống - Bác Sĩ.
-----------------------------------


Sao khi Hàn Thiên được chuyển sang Mỹ, Bách Dương đã bỏ hôn ước và cắt đứt các liên hệ với Lệ Quyên, cô ấy trở về biệt thự của nhà mình, tự hứa với lòng là sẽ trả thù nó và hắn.


available on google playdownload on app store


Ở căn biệt thự theo kiểu cổ kính, có cô gái khoảng 22 tuổi bụng nhô ra giống như đang có thai đang lụi cụi dưới bếp chuẩn bị nước uống cho chàng trai., chàng trai khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh ngồi ở ghế sofa đang dán mắt không rời vào chiếc laptop.
- Ly cafe anh có chưa bà xã - Tuấn Nam thúc.


- Em cho ông xã nhịn à, phải thông cảm cho bà bầu chứ - Xuân Nhi.
- Thôi, anh sợ em - Tuấn Nam
- Không sợ cho ra đường ngủ - Xuân Nhi bê tách cafe ra bàn.
- Em không thương chồng à - Tuấn Nam dời mắt sang Xuân Nhi.
- No, không thương - Xuân Nhi biểu môi.
- Thương không - Tuấn Nam kéo Xuân Nhi vào lòng.


- No - Xuân Nhi. No nèk - Tuấn Nam hôn môi Xuân Nhi làm nhỏ đỏ cả mặt.
- Già rồi cứ như con nít - Xuân Nhi.
- Mới 22 tuổi bảo già - Tuấn Nam rống cổ cải.
( #Au: Bye hai vợ chồng nhà này nha sến ch.ết được. #XN: Muốn ch.ết à, kệ tôi nha =…=. #Au: Vâng * Xách dép lên và chạy *)


Tập đoàn Bách Gia đang từ từ lớn mạnh, thành một Tập Đoàn lớn trong thương trường. Tại phòng Chủ Tịch chàng trai trẻ đang đâm mắt vào cả sấp văn kiện, lâu lâu nhìn sang tấm hình nhỏ là một cô gái khuôn mặt baby đang cười rất tươi và hồn nhiên hắn khẽ nở một nụ cười, ngược lại nụ cười à ánh mắt buồn.


" - Làm bạn gái tớ nha "
" - Tôi cấm cô đụng vào cô ấy, tôi không bỏ qua cho cô đâu "
" - Cô CÚT khỏi nhà tôi ngay "...
- Hàn Thiên cô gái ngốc, Em có nhớ anh không? Anh nhớ em nhiều lắm - Hắn khẽ cười, một nụ cười buồn..
* Cốc....cốc... *
- Vào Đi - Hắn.


- Đang cần cậu kí hợp đồng đây chủ tịch - Vỹ Kiệt trêu.
- Gì thế - Hắn đi lại sofa ngồi.
- Đây - Vỹ Kiệt đưa tấm thiệp đỏ cho hắn.
- Có vợ có chồng hết rồi à - Hắn nói với đôi mắt buồn.
- Nếu Hàn Thiên còn ở đây....- Vỹ Kiệt


- Ukm. Tớ tin chắc cô ấy sẽ tỉnh. Chúc mừng cậu với Minh Anh trăm năm hạnh phúc nhé.






Truyện liên quan