Chương 22: Chỉ là trò đùa (3)
MIO XIN CẢM ƠN CÁC BÁC ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN RẤT NHIỀU Ạ! * Cúi đầu *
Vào chap nà ^^
Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại,tạo ra một lực không hề nhẹ,làm cho Mạc Tử Nhan phải giật mình.Cô thở dài,hai bên mi dài cong vút trùng xuống,khuôn mặt cô đượm buồn
Chỉ mới vài phút mới đây thôi,giờ lại phải ở một mình rồi,thật sự rất cô đơn a...Mà Lạc Hy đi đâu lâu thế không biết?
Cánh cửa lại lần nữa được mở,vang lên "" Cạch "" một tiếng,Mạc Tử Nhan trong phút chốc sắc mặt liền tái nhợt,miệng lưỡi trở nên khô cứng
Hoắc Minh Triệt...tại sao...?
- Đỡ hơn chưa? - Giọng nói không lạnh cũng không nhạt vang lên,nếu để ý sẽ thấy còn có chút lo lắng
Mạc Tử Nhan rốt cục vẫn là tiết kiệm lời,mà chính xác hơn là không muốn nói.Cô ghét phải trả lời cái con người có bản chất giả tạo như hắn,thật khinh!
Hoắc Minh Triệt nhìn cô,khuôn mặt hiện lên sự đau lòng.Nếu được,hắn muốn ôm chọn con người bé nhỏ kia mà vỗ về,che chở.Chỉ mới vài ngày không gặp mà đã thành ra như vậy,cô như thế...tim hắn cảm thấy rất đau...
Rốt cục năm xưa khi hắn rời bỏ cô,cô đã mạnh mẽ như thế nào,hắn quả thực không hiểu. Mà cũng phải,con người như hắn,thứ quý giá nhất lại không biết trân trọng,cứ vứt bỏ nó để rồi hôm nay lại phải dày vò hối hận.Giờ phút này đây,hắn đang ở gần cô,nhưng tại sao khoảng cách cứa trở nên xa vời quá vậy?
Hoắc Minh Triệt trên tay cầm bó lưu ly màu xanh nhạt,ngoài hoa oải hương ra thì đây là loài hoa thứ hai mà cô yêu thích,hắn không hề quên.Đặt bó hoa trên bàn,hắn đứng cạnh giường Mạc Tử Nhan,lấy tay khẽ vuốt tóc cô,nhưng chỉ nhận được cái nhìn không ưa của cô lại còn ngồi xê dịch ra xa
- Tha thứ cho anh,có được không?
Mạc Tử Nhan chỉ cười khẩy - Tha thứ? Anh đúng là hạng người ngu xuẩn,có lớn mà chẳng có khôn!
Hoắc Minh Triệt cảm nhận được chán ghét trong lời nói của cô,như một con dao găm vào ngực trái anh,di chuyển xuống mà tạo thành những vết rỉ máu.Nhưng vẫn cứ mặt dày kiên nhẫn,anh muốn cô tha thứ cho anh...và hơn nữa là anh muốn cô trở về bên anh...thêm một lần nữa...
- Nhan nhi...
- Đừng có gọi tôi như vậy,thật kinh tởm!
- Xin em...
Mạc Tử Nhan cơn giận bùng phát làm cô mất khống chế,định giơ tay lên cho hắn một cái bạt tai thật mạnh...
Nhưng cô không làm được...
- Anh mau cút ra khỏi...ưm...
Hoắc Minh Triệt thô bạo độc chiếm lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô,lợi dụng lúc cô lên tiếng mà tiến sâu vào trong.Hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô,hai cánh môi mỏng nhỏ mềm mại làm hắn càng thêm điên cuồng.Mặc kệ cho cô có phản kháng giãy dụa,hắn vẫn cứ lần tới,chỉ đến khi cô cảm thấy hết không khí mới chịu buông
CHÁT
Một bên má của Hoắc Minh Triệt truyền tới cảm giác nóng rát,khuôn mặt hằn dấu tay đỏ ửng.Mạc Tử Nhan....cô dám tát hắn!
- Em!
- MAU TRÁNH XA TÔI RA,THẬT GHÊ TỞM! TÔI CHÁN GHÉT ANH,MAU CÚT KHỎI ĐÂY! - Mạc Tử Nhan hét lớn,sự căm phẫn lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp
- Được,anh đi
-...
- Nhưng nên nhớ,nụ hôn vừa nãy...nhìn em vô cùng thoả mãn - Hoắc Minh Triệt cười khẩy rồi đi ra ngoài,không quên hôn gió Mạc Tử Nhan
Ngu ngốc,cô thật quá đỗi ngu ngốc mới cùng hắn vừa nãy làm ra loại chuyện như vậy
Mạc Tử Nhan chạy vội vào nhà vệ sinh,soi mình trong gương mà thất thần
Thật sự ghê tởm!
Mạc Tử Nhan mở vòi nước thật lớn,cố chà sát thật mạnh lên miệng,khiến cho đôi môi rộp đỏ lại càng thêm rớm máu
TÁCH TÁCH
A! Tệ quá,rất tệ...
Nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống,tất cả...chỉ là một trò đùa!
Bạch Thế Phong và Hoắc Minh Triệt - Rào cản lớn nhất của cuộc đời cô,lại không ngừng đả kích,làm cô đau đớn
Liệu đã vừa lòng chưa? Hay chỉ mới là khởi đầu?
Mạc Tử Nhan vẫn cố gắng chà sát,tr.a tấn miệng mình.Lại càng ngẫm nghĩ,môi sắp rách đến nơi,nhưng lại không cảm thấy đau chút nào
- Tử Nhan! Dừng lại!
Mộc Lạc Hy đánh rơi túi đồ,chạy thật nhanh vào trong,ngăn cản Mạc Tử Nhan
- Tại sao cứ tự làm tổn thương mình như vậy? - Mộc Lạc Hy đau đớn nói
- Ư...hức...Hy Hy.... - Mạc Tử Nhan vùi đầu vào ngực Mộc Lạc Hy mà khóc
- Ngoan,ngủ một giấc đi,mọi chuyện rồi sẽ qua thôi! - Mộc Lạc Hy khẽ vỗ về Mạc Tử Nhan,giúp cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
*********************************************************************
Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng,thi thoảng có gió thổi qua làm tung bay rèn cửa,Mạc Tử Nhan khẽ rung rung mi mắt,tỉnh dậy. Bà Mạc đang chuẩn bị đồ ăn cho cô,Mạc Tử Nhan yếu ớt ngồi dậy,bà Mạc mỉm cười nói
- Đói chưa? dậy ăn ít cháo đi con,cả ngày hôm qua đã không ăn gì rồi - Bà Mạc trên tay bưng tô cháo còn nóng hổi đến trước mặt cô,bụng bất giác sôi lên,nghe cả thấy những tiếng ọc ọc.Mạc Tử Nhan khẽ đỏ mặt xấu hổ
- Mau ăn đi,lấy sức để còn khoẻ lại nữa chứ - Bà Mạc cẩn thận đút từng miếng cháo cho cô,nói tiếp - Con bé Hy Hy bảo là sẽ đến đây sau khi kết thúc buổi học,mẹ nói nó nên ở nhà nghỉ ngơi nhưng lại không chịu,thật là...
Mạc Tử Nhan không nói,chỉ suy ngẫm một lúc rồi lại thôi.Ông Mạc lúc này cũng đã đến,Mạc Tử Nhan mừng rỡ - Ba ba! - nhưng nụ cười lại tắt ngúm khi nhìn thấy Bạch Thế Phong
- Tử Nhan,khoẻ chưa con gái? - Ông Mạc ân cần hỏi,ôm cô vào lòng
- Dạ,đỡ hơn nhiều rồi ba
- Ba mẹ có chuyện muốn nói với con,Tử Nhan
- Ưm
- Từ bây giờ con với Thế Phong sẽ sống chung cùng nhau,được chứ? - Ông bà Mạc ung dung nói
- HẢ? CON KHÔNG CHỊU ĐÂU!! - Mạc Tử Nhan hét ầm lên
Bạch Thế Phong đứng ngoài nhe nhởn cười,khiến cho Mạc Tử Nhan chỉ muốn lao vào chọc tiết cái tên bò giống đang đứng ngoài kia
- CON NHẤT QUYẾT KHÔNG CHỊU,SỐNG VỚI ANH TA CON THÀ RA CỐNG Ở CÒN HƠN! ( Rốt cục chuỵ này có phải là bệnh thật không vậy -_-|||)
Mạc Tử Nhan phụng phịu,bĩu môi.Hắn ta làm cô đau khổ còn chưa hả dạ ư? Còn muốn ép cô về sống chung,chắc chắn là có âm mưu gì đó rồi...
*******************************************************
Báo cáo báo cáo: Chương sau có H nha mấy bác
Mà mị đây vt H ngu lắm,có gì mấy bác góp ý giùm nha!!!!
Đừng có biểu mị đầu độc tâm hồn trẻ thơ đấy nhé,tại truyện nó thế
Gặp lại vào chap sau ^^