Chương 45: Chúng ta ly hôn đi
- Em không có làm gì hết...
Mạc Tử Nhan như người mất hồn,cứ vô thức gọi tên của Bạch Thế Phong...
********************************************************************
Có đau không khi mà người mình yêu không hề tin tưởng mình?
Đau lắm chứ...
Vì
Nước mắt chảy ngược là nước mắt đau
Nụ cười đến sau là nụ cười hạnh phúc
Người hay cười là người hay khóc
Nhủ lòng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn rơi
Ai cũng dễ dàng nhìn thấy em cười
Nhưng...
Chưa có ai im lặng đến bên em và nói với em rằng: "" Đừng cố chịu đựng nữa...đau lắm đấy! ""
Trước khi gặp anh,em đã từng rất sợ chuyện tình cảm,sợ những tan vỡ lại đến,lại đổ lên đầu em
Không phải em không cố gắng,mà những cố gắng của em dường như chỉ được đáp trả lại bằng những thất vọng đau thương...
Và lần này...chính anh đã khiến hy vọng của em hoàn toàn ch.ết rũ
Em mệt mỏi,em cô đơn...nhưng ai thấu?
Nhìn anh vui với ai tim em như thắt lại,nhưng em chỉ im lặng...
Bởi
Anh vui em cũng sẽ vui
Khi anh buồn em cũng sẽ buồn
Anh đau em cũng sẽ đau
Và
Khi anh tức giận...em cảm thấy bản thân mình thật có lỗi...có lỗi vì đã không giúp được gì cho anh
Cho nên...
Em chọn cách ra đi,để anh không cần phải luyến tiếc gì tới em nữa
Lỗi là do em,do em quá ngu ngốc
Em không trách anh,không trách cái tát mà anh cho em.Em sẽ coi nó như dấu ấn cho một cuộc tình tan vỡ,là tại em không biết vun đắp,để rồi phải như ngày hôm nay....
Chắc là em có hơi mùi mẫn phải không anh? Thứ lỗi cho em nhé,bởi em là con gái anh à...
Những ngày tháng bên anh,được anh quan tâm chăm sóc,em hạnh phúc lắm
Em biết anh ghét em,nhưng nếu anh đọc được bức thư này,hãy đọc hết,anh nhé...
Mấy ngày qua anh không về,trong lúc đó em đã làm đơn ly hôn,em đã nhờ chị Vi Hiên đặt ở trên bàn ấy,em đã kí rồi...chúng ta ly hôn đi,như vậy anh mới có thể có được hạnh phúc thật sự bên người mà anh yêu
Đã đến lúc em cũng nên dừng bút,đi thật xa nơi đây,đặt chân tới một chân trời mới
Nghe lời em,sống thật tốt,quan tâm tới cô ấy thật nhiều...em mong rằng anh sẽ tha thứ cho em...
Chúc anh hạnh phúc
******************************************************
Bạch Thế Phong đen mặt,ly hôn sao?
Anh nắm chặt tờ giấy,vò nát nó,thẳng tay ném vào thùng rác không thương tiếc
- Bạch Vi Hiên,chị nói em biết,Mạc Tử Nhan cô ấy đã đi đâu rồi hả?
- Không biết - Bạch Vi Hiên nhàn nhạt nói,dường như chẳng muốn quan tâm
- Chị....NÓI EM NGHE CÔ TA ĐÃ ĐI ĐÂU? - Bạch Thế Phong tức giận,nắm lấy tay Bạch Vi Hiên giằng lại
Bạch Vi Hiên nhìn Bạch Thế Phong một cách khinh bỉ,cô rụt tay lại,lẳng lặng làm tiếp công việc của mình
- Chị dám...
- Tôi không quan tâm,giờ thì mời cậu ra khỏi phòng tôi ngay lập tức!
Bạch Thế Phong đành bất lực,sực nhớ ra còn có Mộc Lạc Hy,ngoài Bạch Vi Hiên ra thì cô ta cũng là người thân thiết với Mạc Tử Nhan nhất
Bạch Thế Phong lập tức lái xe đến Mộc gia
- Lạc Hy con gái,có người muốn tìm con này ~ - Mộc Phu nhân cười hớn hở
- Đợi con chút
Mộc Lạc Hy vừa bước xuống bậc cầu thang cuối cùng,đã vô cùng tức giận nhìn con người trước mắt,định xoay người đi lên nhà,nhưng lại bị một bàn tay giữ lại
- Anh muốn gì?
- Tôi muốn hỏi Tử Nhan đang ở đâu?
- Tử Nhan? Giờ mới chịu suy nghĩ đến cô ấy à? Xin lỗi nhưng tôi không thích tiết lộ thông tin cho người lạ nghe,nhất là về bạn thân tôi với cái hạng người như anh,về đi,không tiễn!
- Khoan đã,mau nói cho tôi biết
- Anh sốt sắng cái gì,Tử Nhan bây giờ đâu còn là vợ anh nữa,vợ anh là cái cô tiểu thư yếu đuối dễ thương tên Hải Đương kia kìa,mau về mà lo lắng cho cô ta
- Này...
- ANH THÔI NGAY ĐI NHÉ,ANH NGHĨ MÌNH CAO QUÝ LẮM À,MAU CÚT ĐI,LÀM NGƯỜI KHÁC TỔN THƯƠNG CHẮC ANH HẢ HÊ LẮM NHỈ? ĐI NGAY VÀ LUÔN!
Mộc Lạc Hy nổi máu,giận tới nỗi muốn xông vào giết ch.ết cái tên khốn kiếp này
- Cô đứng lại,nếu không kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra thì đừng trách tôi nặng tay
- Mặc kệ anh,có nằm mồ tôi cũng sẽ không hé răng đâu,chỉ tổ bẩn mồm,giờ thì mới anh đi cho
**************************************************************
Bạch Thế Phong hôm nay cũng không đến công ty làm việc,từ sau vụ Hải Đường bị sảy thai anh đã vô cùng mệt mỏi,giờ lại hay tin Mạc Tử Nhan đã rời đi.Hiện giờ anh đang vô cùng khó xử
Suốt 3 ngày ở bên Hải Đường,anh đã cứ luôn nghĩ về cách đối xử với Mạc Tử Nhan,lại khiến anh có chút hối hận
Cạch
- Đường nhi?
- Phong,anh sao thế,mấy ngày nay em thấy anh cứ như người mất hồn vậy - Hải Đường lo lắng hỏi
- À,không sao - Bạch Thế Phong day day trán
- Hay để em đi lấy nước cho anh nhé
- Khỏi đi,mà sao em không nghỉ ngơi còn ra đây làm gì?
- Tại...em chán quá thôi - Hải Đường cười gượng
- Em cũng nên về phòng đi
Hải Đường ngoan ngoãn gật đầu,biểu cảm trông rất buồn cười,chính điều này lại làm cho Bạch Thế Phong chợt nhớ tới cô
"" - Phong,em yêu anh! ""
"" Chúng ta ly hôn đi ""
Bạch Thế Phong lắc đầu,cố gắng gạt bỏ đi mấy hình ảnh đó
- Anh sao thế?
- Không
Hải Đường cũng không hỏi thêm gì nữa,cô đi ra ngoài,thay vào đó là khuôn mặt vô cùng nham hiểm
- Tôi sẽ không để cho anh ấy còn phải vấn vương cô thêm nữa,không bao giờ,anh ấy vĩnh viễn là của tôi!
6h tối
- Vi Hiên,mau nói cho em biết,thực ra cô ấy đã đi đâu,tại sao lại bỏ đi? Còn đòi kí đơn ly hôn nữa
Bạch Vi Hiên vừa nghe xong,lập tức đứng dậy,như không kìm nổi nữa,cô hét lên
- CÒN HỎI SAO? EM CŨNG MẶT DÀY NHỈ? ĐÁNH CON BÉ XONG CÒN CHỬI RỦA NÓ THẬM TỆ,EM KHÔNG THẤY MÌNH QUÁ ĐÁNG À? PHẢI RỒI,VÌ CON BÉ VỐN DĨ ĐÂU PHẢI NGƯỜI MÀ EM YÊU,MÀ LÀ HẢI ĐƯỜNG KÌA,CÔ TA NHƯ THẦN NHƯ PHẬT ĐỂ CHO EM YÊU MỘT CÁCH MÙ QUÁNG ĐỂ RỒI HÔM NAY TẤT CẢ MỌI TỘI LỖI ĐỂU DO CON BÉ TỬ NHAN PHẢI GÁNH CHỊU.EM CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG,HẢ,HẢ....
- Còn nữa...con bé nó...nó đang có thai,có thai đó em nghe không? Nó đang mang trong mình cốt nhục của em...
- Cô ấy có thai sao? - Bạch Thế Phong thẫn thờ nó phải,không tin vào tai mình
- Đến giờ em mới biết sao? Cũng đúng,em đâu có cho con bé cơ hội để nói chứ.Trong khi đáng ra nó phải được chồng mình chăm sóc yêu thương thì đằng này phải nhẫn nhịn,nhìn chồng mình đang vui vẻ bên người đàn bà khác,nó đã âm thầm chịu đựng,hy sinh để em được hạnh phúc,nhưng ai hiểu đây? Ly hôn đi,cho con bé có một đường giải thoát,để con bé đi,cũng chính là điều đúng đắn...