Chương 22: " Bé Con! Anh đã trở về! "
" Hmm..Ta có nhiều điêu muốn nói. Chả là có nhiều bạn ibx ta hỏi nhỏ là " fic của ta có cảnh H nhiều hay không?" hay đại loại là thế đấy. Ta viết cái dòng này cũng là muốn trả lời chung chung với mấy bạn luôn. Là fic của ta tuy có ngôn tình và đam mỹ xen ngang như ít những cảnh H hay nói cảch khác là rất ít cảnh nóng. Nếu có thì cũng không quá nóng đến xịt máu mũi ra, nồng độ cũng vừa vừa phải phải. Không tả cặn kẽ cho lắm! "
______________________
Sáng sớm, ai ai cũng rời khỏi chiếc giường thân yêu và bắt đầu một tuần đầy bận rộn. Và tất nhiên, nó cũng vậy, hắn, nhỏ, cô, anh, cậu đều như vậy. Dù tụi nó đã có bằng cấp nhiều ngành nghề nhưng vẫn phải đi học đều đều.
- Nè! Để tôi đưa cậu đi học.
Hắn nói với theo nó, với theo tấm lưng đang khuất dần sau cánh cửa phòng.
- Không cần. Tôi tự có xe, tự có chân.
Nó lạnh lùng cự tuyệt. Dù là bạn bè nhưng nó vẫn không quen tiếp xúc nhiều với hắn. Cũng chả quen với việc hắn quan tâm mình mọi lúc, trong mọi chuyện đều hỏi cặn cẽ.
- Ơ..
Hắn tròn xoa mắt nhìn nó bước đi, mồm mở rộng đủ để nhét một chiếc trứng gà vào rồi đó.
Hmm...Nó vẫn ko chấp nhận hắn sao?..
Những cố gắng! Đều không lay động trái tim nó sao?..
Hắn phải làm sao để tan chảy trai timm ấy đây?
Làm sao làm sao? Làm sao đây..
Hắn vò đầu bức tóc, mái tóc undercut nhanh chóng rối xù xoà lên. Nhưng không sao, quyến rũ như thường ngày.
Nó lang thang trên chiếc đường lác đầy sỏi đá, kích cỡ đều giống nhau. Những điều này cũng đủ thấy chủ nhân đã phải lựa chọn kĩ càng như nào.
Chả hiểu sao! Sáng giờ mắt trái nó cứ giật giật. Điềm xấu chắc..!!
Chuyện hôm qua, nó nhìn thấy "ảo ảnh" Red đó đã được đưa vào quên lãng. Căn bản nó k thích nhớ gì nhiều đến con người ấy.
Miệng nói thế nhưng lòng có nghe theo? Trái tim mách bảo rằng còn chút đau, còn chút nhớ, còn chút thương và còn một chút..yêu!
Bao năm, nó vẫn chưa quên được. Là tại sao? Đã cố gắng và cứ tưởng đã quên lãng nhưng rồi đến khi gặp lại, lòng lại nhói tim lại đau..! Là vì sao?
- Haiss..mày lại vậy rồi?!!
Nó thở dài, lẩm bẩm rồi dùng sức cốc vào đầu mình. Hmm...Người ta làm tổn thương nó như thế nhưng vẫn còn chút cảm giác..!!
Người như thế, trên đời này có cả hàng ngàn. Họ sẵn sàng yêu thương, bất chấp tất cả vì người đó dù có vào dầu sôi lửa bỏng như thế nào nữa. Chỉ vì họ yêu?!! Một "chút" tổn thương có đáng gì chứ.
Nó lái chiếc mui trần xanh lơ ra ngoài. Bắt đầu nhấn ga và phóng xe đi. Để lại một làn khói trắng xám mịt mù và một đôi mắt trong veo nhìn theo..!
Chả biết bao lâu, hắn cũng đã bắt kịp tốc độ đuổi theo nó trên đường.
Hiện tại, hai chiếc xe một xanh một trắng phân cao thấp với nhau. Cứ bên này nhích lên mọt tí thì bên kia lại vọt lên một ít. Cứ như vậy, họ nhanh chóng đã vào tận sân trường.
Giữa những con xe đen tuyền, hai chiếc xe của họ là nổi bật nhất. Trường Hoàng Ngọc quy định các tiểu thư thiếu gia chỉ được lái xe màu đen vào trường, còn tất cả thì không. Riêng top 6 có thể sử dụng tuỳ ý mà chả ai cấm cản gì.
" Cạch.."
Đồng loạt 3 trai 3 gái bước xuống. Ở họ, toát ra vẻ đẹp sang trọng-quý phái-quyến rũ. Dù ở độ tuổi 17 nhưng tất cả không là gì đối với họ. Nó còn giúp tăng thêm vê năng động-tinh nghịch-thơ ngây nữa.
Trang phục của họ toàn là độ hiệu. Từ trên xuống dưới, có thể nói đều là đồ được may tay và thiết kế rất cẩn thận.
Dù vậy, nó cũng chỉ giống như những trang phục khác. Nhưng khoác lên mỗi người thì điều đó mới là yếu tố quang trọng. Khoác kên ngươi cả 6 thì nó lại trở thành một bộ đồ cho công chúa hoành tử. Còn với những người tầm thương...hmm..nói sao nhể? Thì nó cũng như bao bộ khác mà thôi.
Trang phục của 6 đứa đi học mà như đi chơi không bằng.
Trang phục 3 đứa con gái tương đối giống nhau. Không khác gì nhau mấy.
Chỉ có điều là áo nó sọc caro vuông dạng to đen-trắng mà thôi. Kết hợp vơis đó là chiếc quần quần xám xịt và đôi coveres đen-trắng.
Cô và nhỏ đều là quần ôm bó và áo thun trơn đơn gian. Dù v, k hề mất đi sức hấp dẫn của họ.
Còn tụi con trai, vẫn quần jean áo thun áo sơmi nhưngg khog hề làm giảm vẻ mĩ nam quyến rũ của họ.
Đột nhiên, trong hàng loạt chiếc xe đang di chuyển trưoc cổng trường, một chiếc Audi trắng ở giữa khiến nó khog khỏi nhíu mày liễu đẹp.
ch.ết tiệt! Ai dám làm trái lệnh của Đại Tiểu Thư chứ!
Cả 5 người lẫn vô số học sinh trong trường cũng vô cùng ngạc nhiên về điều này. Họ cảm thấy mặt nó tối sầm lại, chán đầy 3 người hắt tuyến ( -.-|||). Khí hậu cũng bị ảnh hưởng không ít, rõ là trời đang nắng nóng chói chang mà mọi người lại cảm thấy lạnh sống lưng "vơ lờ".
Nó đang định mở miệng giáo huấn chủ nhân của nó. Nhưng rồi lời nói trong miệng lại nghẹn lại, hoàn toàn không nói nên lời.
Từ trên xe, chiếc đầu đỏ chót là thứ khiêns nó nhận ra "ai đó" dễ dàng nhất.
Cánh cửa bật mở, đôi chân thẳng tắp được ôm gọn trong chiếc quần jean xanh rêu thò ra. Nó quay lưng, hít thở thật sâu, rồi bước từng bước thật nhanh, dường như là muốn bay ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Nhưng kịp không?
Không!
Một vòng tay mạnh khoẻ ôm lấy eo thon nhỏ của nó, dùng lực xoay người, áp "tiểu bạch thỏ" vào trong lòng ngựcc của mình. Tận tình ngửi mùi thơm tự nhiên có 1-0- này.
Tất nhiên! Không thể thiếu! Một nụ hôn vụng trộm rơi trên mái tóc bạch kim thơm ngát.
Và....Ai đó đã ghen lên tới đirnh điểm. Nhỏ và cô tức nghẹn họng, dĩ nhiên, họ biết người đang ôm nó là ai! Anh và cậu khỏi nói, nhìn muốn lồi cả mắt ra luôn.
Trai kiếm nó lắm thế nhở?
Người trong ngực anh chàng đầu đỏ vùng vẫy muốn thoát khỏi. Nhưng rồi lại nghe thấy tiếng nói trầm ấm vang bên tai, hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà thơm ngát!
- Bé con! Anh về rồi đây..!