Chương 26: Đừng ngộ nhận tình cảm của mình !
trieulinhlinh: ta xin tặng nàng chap này a~ Linh Linh xinh đẹp
Mấy bạn khác cho ta xin lỗi nha. Ta chỉ làm theo thứ tự thôi, cho nên đừng ghét ta nha:( hicc..
" Sáng vui vẻ nha mấy reados thân ái ❤ "
Còn 2 tuần nữa cuối thàng rồi đồng nghĩa với việc thi HKI đã tới nên hiện tại ta sẽ cố gắng ra chap sớm để các bạn đọc đã trước khi thi nha~
Thi - đi đôi với việc ta đe nghỉ đăng chap để ôn bài. Nếu có thời gian, ta sẽ cố viết đăng chap. Lúc đó sơ xuất gì là không được trách ta nha❤
___________|___________
" Hôm nay, em đã được nhìn thấu anh.
Anh ơi! Làm sao em có thể vui?
Nhìn anh hạnh phúc bên ai không phải em.
Là lúc thật khó để em vượt qua.
Tự trách ban đầu em đã sai vì em tin.
Ngày xưa mình đến với nhau rất hợp nhau.
Giờ chỉ mình em nói câu em cần anh.
Cho cả cuộc đời, ngốc nghếch tin vào một người.
... "
Tiếng chuông vừa vang lên, ngay lập tức đã được bắt ngay lập tức.
Nó vẫn vậy, vẫn rất thích để những bản nhạc buồn nhè nhẹ. Những bản nhạc sâu lắng, khắc sâu vào tâm trí của mình.
Đôi mắt tinh khiết thoáng qua một tia ấm áp khi nhìn màn hình điện thoại của mình.
Trên màn hình là ảnh seo-phi của ba mĩ nhân tuyệt mĩ đang dần mờ rõ đi và một dòng chữ cùng khuôn mặt anh tuấn hiện rõ lên trên màn hình.
- Alo?
Nó bắt máy. Giọng nói trước sau vẫn lạnh lẽo nhưng dù gì cũng đã nhu hoà hơn trước rất nhiều. Một tay sấp xếp lại đồ đạc của chính bản thân mình, còn lại thì cầm chiếc oppo.
- Anhonxêô:3
- Ừ.
Nó đáp võn vẹn mỗi một chữ. Nhưng ai biết rằng, bên này khuôn mặt lạnh băng đang nở nụ cười nhạt nhẽo. Nhạt nhưng đủ để người khác say đắm khi nhìn.
Và cũng mới phát hiện ra, nó có hai cái lúm đồng tiền dễ thương trên má mà KHÔNG PHẢI AI CŨNG BIẾT, nói cách khác, có ai biết đâu!
Vâng! Lí do nó cười là vì nghe được giọng nói này. Giọng nói tựa băng sơn vĩnh cữu nhưng nghe vẫn rất êm tai.
~ Người đó là hắn! ~
Chỉ mình hắn mới có thể khiến tâm tình nó tốt đột xuất như thế, chỉ riêng một mình hắn thôi. Chả hiểu lí do vì sao nhưng nó thích thế.
- Tôi có câu trả lời rồii.
Giọng nói lanh lảnh. Đối phương có lẽ cũng khá vui nên giọng nói mới cao như thế, lại còn có thể nghe được tiếng cười khúc khích sau câu nói này nữa.
Nó im lặng chả biết nói gì hơn cả. Trong ngôn ngữ của nó, im lặng là sự đồng ý.
- Tình cảm tôi........
Tiếng nói lại bị cắt ngang lần nữa.
- Thật xin lỗi, chúng ta nói chuyện sau đi.
- Này.....
- Hẹn gặp trên trường
" Tút..Tút "
Một tiếng tút dài dăng dẳng vẫn chưa khiến hắn hoàn hồn được
Lúc nãy, tại sao nó lại cắt ngang như thế, ngay định nói thương nó thật. Hắn sẽ tỏ tình ngay lập tức.
Hắn - Trương Vĩnh Khoa này thật sự rất muốn Hoàng Ngọc Phương Nhi làm người yêu của mình rồi!
Không sao cả, dù gì hắn cũng là thiếu gia của gia tộc học Trương. Muốn gì được nấy, cứ cho là hắn ích kỉ đi, nhưng cũng đúng thôi. Khi yêu ai chẳnh như thế, có ai muốn đem người mình thầm thương trộm nhớ san sẻ cho nhiều người khác không?
Ai làm vậy là bị ngu ấy! Thật sự là ngu lever max luôn. Người mình yêu chưa đủ mà còn chia cho người khác.
Trường Hoàng Ngọc
Nó lang thang trên hành lang vắng tanh không bóng người. Đôi chân bước, mắt cứ nhìn, nhưng tâm trí lại rơi rớt vào người nào đó rồi.
Sỡ dĩ vắng vì bây giờ mới 6 giờ sáng thôi. Còn quá sớm để học sinh vào đây, trừ những đứa mọt sách của khu C ra thì chẳng ai vào giờ này đâu! Họ toàn là tiểu thư công tử kiêu ngạo, tự mãn thôi.
Một phần cũng do trường 8 giờ mới mở cửa, nên giờ này chui vào chăn êm nệm ấm là đúng. ( Sướng nhở? 8 giờ mở cửa..Ta mà học được trường này thì sướng biết bao hic)
Hồn nó bây giờ đã bay lạc đến 9 tầng mây rồi. Cuộc sống nó càng ngày càng rối loạn! Xem ra, thời gian sau này khó có thể yên bình được.
Từ lúc nó về Việt Nam tới nay. Đã xảy ra vô số CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN đối với nó rồi.
Đầu tiên là Sky. Tiếp là Rin, sau là Red. Cuối cùng là Red.
Đời nó!? Thiếu hơi trai hình như hem được á..
Thời gian trôi đi, nó ngồi yên trong lớp học...Gương mặt lạnh lùng giờ trở nên thanh thuần đến kì lạ, những lọn tóc bạch kim mềm mại trải dài trên tấm lưng thon gọn nhỏ nhắn, đôi mắt phủ tầng lớp sương mù ảoo..Thật đẹp! Ai nhìn thấy cảnh này, cũng phải thốt ra một lời khen nó, dù là kẻ địch. Vả lại, toàn thân nó thoát ra hơi thở lười biếng mê người, trên môi lại lưu dữ nụ cười nhạt quyến rũ.
" Rầmmm.."
Một lực đảy mạnh đến mức có thể khiến cẻa lớp đập thật mặt vào tường. Ngoài hắn ra, chả ai có gan phá hỏng tâm trạnh của nó cả.Nhanh như cắt, hắn phóng như bay về chỗ nó ngồi. Tren môi là nụ cười tươi như hoa mùa xuân.
- Nè nè, tôi nói cho cậu biết..
Nó cười nhẹ, gật gật. Tâm tình vốn không tệ nên chả ngại cùng hắn hàn huyên tâm sự đâu.
- Câu trả lời của tôi là...
Nó nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt to long lanh khiến Trương Vĩnh Khoa này tắt nghẹn conmeno tiếng nói chuyện.
Biết mình sai, nó dời ánh mắt đi chỗ khác, mà khoé miệng lại không tự chủ nhếch lên một tí thành đường cong hình bán nguyệt.
- Tôi yêu em!
Hắn thốt lên thật to. Hên là trường vắng, không thì tất cả bao gồm fan ruột hay VIP cũng sẽ...
- Anh chắc?
- Tôi chắc chắn! - hắn gật thật mạnh đầu xuống. Khẳng định lời nói của mình hoàn toàn là sự thật.
Nó lắc nhẹ đầu, cười khổ...
Sau đó lại nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ánh lên tia vui sướng kia... Nó muốn tìm một điều gì đó giả dối từ hắn, nhưng thật sự..Khiến nó thất vọng rồi.
Đôi mắt ấy hoàn toàn chả có tiia giả dối nào nhưnh nó tin được sao? Không! Nó khong tin vào cái thứ tình cảm vớ vẩn này nữa.
- Anh... Đừng ngộ nhận tình cảm của chính bản thân mình.
Nó lạnh lùng thốt ra một câu. Hii! Sỡ dĩ hắn ngộ nhận như thế vì trong khoảng thời gian ngắn, làm sao hắn có thể thích-thương-yêu nó được chứ.
-.........
Hắn ngơ ngác nhìn nó. Đây là ý gì?
- Anh có biết thích là gì không? Thích chia làm hai loại. Một bên bạn và một bên tình cảm. Thật sự mà nói, thích, yêu hay thương đều cũnh một loại cả. Chỉ là tuỳ theo cấp bậc tình cảm tăng mà thôi.
Nó nhẹ nhàng giải thích, cánh môi hồng xinh xắn khép mở khép mở. Lần nưa khiến hắn mê say.
- Vậy yêu la gì?..
- Yêu? Có thể gọi nó là một động từ chẳng hạn. Nó khiến nó ta mê say, nó khiến ta điên loạn vì nó. Và nó cũng có thể khiến cho mình hi sinh tất cả. Yêu? Là lúc ăn cơm - cậu sẽ nghỉ đến đối phương! Lúc đi ngủ - cũng sẽ tự hỏi đối phương ngủ chưa? Làm gì cậu cũng có thể nhớ đến cô ấy. Có thể cả khoảnh thời gian một ngày cũng sẽ dành cho người ta hết. Yêu có đôi lúc là rung động nhất thời tháong qua một người, có khi nó để lại trong tim một cảm xúc không tên... Như tôi đã nói, có đôi lúc khi ăn, khi ngủ, khi chơi, khi làm việc gì đó, cậu sẽ tự hỏi " Người ta đang làm gì? Ngủ chưa? Ăn gì chưa? Hay đang chơi đâu đấy?.. " Bạn cos thể nhớ người ta tới mức đien loạn, thần kinh không được ổn định, thậm chí, cậu làm gì cũng không thể vì trong đầu toàn hình bóng cô ấy. Và cũng có ngày...Cậu đau khi đối phương bên người khác...
Khoé mắt cay cay, nó cười tự giễu. Rõ là mày thích người ta rồi con ngốc ạ! Mày lại thích hắn rôfi..
- Ngô nhỡ khog giống thì sao?.
Hắn lầm bầm, giọng. nói nhỏ đến mức có thể chỉ mình hắn nghe.
Nhưng xin lỗi. Đừngg tưởng bở! Nó nghe được. Vì vậy...
- Bởi vậy tôi đã nói đừng ngộ nhận của bản thân mình!
Nó hét lên giận dữ. Một câu rồi một câu. Như muốn giáo huấn hắn vậy.
- Cậu không hề yêu tôi..
-..........