Chương 26

Trợ lý nhỏ…..bên cạnh….bên cạnh….bên cạnh….tổng giám đốc!
Cái từ ‘bên cạnh’ này không ngừng lặp lại trong óc tôi, ngay sau đó trong đầu tôi hiện ra rất nhiều hình ảnh thân thể tôi và ông chủ Ngôn kề nhau sít sao…. nước miếng không nhịn được đổ xuống….


Trong giây phút này, tôi rất muốn đấm ngực gào to tuyên bố với toàn thế giới: oa oa oa! Tôi là trợ lý bên cạnh ông chủ Ngôn.
Văn phòng…trợ lý bên cạnh….thế giới hai người….cọ sát ra đốm lửa….lửa gần rơm!


Không được! đại gia phải rụt rè! Đại gia phải ‘dục cự hoàn nghênh’(muốn mà tỏ vẻ không cần)!
Kết quả là tôi làm ra vẻ khó xử: “Vậy không tốt làm đâu…”
“Có gì không tốt?”


Lông mày tuấn lãng của ông chủ Ngôn hơi nhướng lên, đôi mắt chọc người khẽ chớp, lông mi dày liền vì khó hiểu kích động mà hơi nhếch lên, con nai trong lòng tôi dâp loạn thình thịch, nói chuyện càng thêm hỗn loạn: “Ừm….anh không tốt…không phải! là em không tốt!”


Ái haiz! Đại gia nói gì cũng không xong hu hu
“Em không muốn làm trợ lý bên cạnh anh?” gương mặt tuấn tú của ông chủ Ngôn hiện lên vẻ ta đã hiểu, không nhanh không chậm bổ sung: “Vậy anh chỉ có thể tìm chọn người khác.”
Tìm chọn người khác ?!
Oh no! oh no! oh no! oh oh oh no no no!


Đây tuyệt đối không phải kết quả mà đại gia muốn!


available on google playdownload on app store


Tôi lập tức quên ‘dục cự hoàn nghênh’, vứt bỏ rụt rè, bất chấp hết thảy bổ nhào vào trên người ông chủ Ngôn, ôm lấy cánh tay anh ta cao giọng la hét: “Em bằng lòng! Em bằng lòng làm trợ lý bên cạnh anh!” cuối cùng còn ra sức cọ rồi cọ trên người anh ta, bày tỏ tình yêu sâu nặng tôi dánh cho anh ta.


Ông chủ Ngôn hài lòng gật đầu mỉm cười, vuốt vuốt đầu tôi dặn dò: “Như vậy, bây giờ đi ngâm cho anh một ly cả phê, không cần bỏ đường.”


Nhân khoảng thời gian ông chủ Ngôn chuyên tâm xử lý công việc, tôi ưỡn ngực trắng trợn đánh giá văn phòng của anh ta, sắc thái trang trí cơ bản đều lấy đen xám trắng làm chủ đạo, cảm thấy lạnh lạnh rét rét y hệt ông chủ Ngôn, một chút tình thú cũng không có, nghĩ thầm lần sau nhất định phải mang chút ‘Vật dụng tình thú’ đến làm đẹp cho văn phòng của ông chủ Ngôn!


Đây chính là nơi chúng tôi phải cọ sát ra đốm lửa tình yêu mà, gian-tình bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh, sao có thể thiếu tình yếu chứ.


Tầm mắt rơi vào vật thể sáng ngời nhất trong văn phòng----cửa sổ sát đất, thủy tinh trong suốt thật to kéo dài thẳng đến sàn nhà trong văn phòng, cần thận quan sát, thậm chí phát hiện một mảng lớn nền đất đều là khảm thủy tinh mà thành.


Tôi vụng trộm đi từ từ đến bên cạnh thủy tinh, tò mò len lén đi xuống nhìn một cái, thiếu chút nữa chân mềm nhũn.
Oh my god! Loại cảm giác này giống như sắp rớt xuống vách núi! Thật đáng sợ!


Ưm, thật cao, ít nhất 500 mét…..phố buôn bán đông nghịt người đến người đi chi chít bên dưới, giống như con kiến chuyển nhà á….nếu tôi từ nơi này té xuống không biết sẽ đè bẹp ch.ết bao nhiêu con kiến nhỉ?


Ông chủ Ngôn nhìn tôi như đi vào cõi mộng trước cửa sổ sát đất, ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ không vui: “Nhậm Minh Bích, cà phê của anh đâu?”
Tôi giật mình, vội vàng chạy ra ngoài: “Cà phê đến ngay! Đến ngay!”


Thu hồi tầm mắt nhìn bóng dáng tôi hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài, anh ta tiếp tục cúi đầu lật xem công văn, khóe môi hơi nhếch lên.
Cà phê, cà phê.
Tôi chặn đường một người đàn ông còn đang xem văn kiện, lịch sự hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi máy pha cà phê ở đâu?”


Anh ta đầu không quay mắt không nhìn chỉ phương hướng, liền vội vàng tránh ra.
Ách, thật lợi hại.
Tôi nhìn theo bóng lưng của tiên sinh tốt bụng rời đi, thầm than: trong công ty của ông chủ Ngôn quả nhiên có nhiều bạch cốt tinh! Không cần nhìn cũng có thể xách định chỉ rõ phương hướng!


Oa oa oa~~! Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tu luyện lên đến trình độ này! Cách mạng chưa thành công, đại gia vẫn phải cố gắn!
Men theo phương hướng anh ta chỉ, tôi đi đến vị trí hiện tại đang đứng, trước một cánh cửa đang khép kín chặt chẽ.


Máy pha cà phê ở bên trong? Một lần nữa đánh giá lại cách trang hoàng bày trí của cửa phòng.
Đưa ra một kết luận: đây là một phòng nghỉ không giống phòng nghỉ lắm!


Cả phòng nghỉ cũng trang hoàng công khai khiêm tốn như vậy ~ ông chủ Ngôn quả thật sự quá lãng phí Nhân dân tệ nha~ anh ta nên giao Nhân dân tệ cho Nhậm Minh Bích mới phải à.
Tôi vừa miên mang suy nghĩ vừa ca hát vừa đẩy cửa ra---
Không khí bên trong an tĩnh vang vang khúc hát----


Lúc tôi thấy rõ hết thảy trước mắt, tim đập trong nháy mắt đứng lại.
F-ck! Tôi bị người ta lừa rồi!
Nơi này căn bản không phải phòng nghỉ, mà là phòng họp đang họp!


Các loại ánh mắt phóng tới tấp đến, tôi ngượng ngùng lùi về sau không ngừng, chợt phát hiện dưới chân đang giẫm lên tấm bảng ghi ‘Đang họp’.
Bọn họ cũng đúng lúc nhìn đến tấm bảng tôi giẫm dưới chân, ánh mắt bọn họ bỗng chốc trở nên tức giận.


Ách, bọn họ sẽ không cho rằng tôi đến đá bảng hiệu gây hấn chứ….
Tôi vội vã dời chân, nhặt tấm bảng màu vàng lấp lánh dưới đất lên, phía trên rõ ràng có dấu chân cực bự, vội vã dùng tay áo lau đi bụi bặm bên trên.


Một người đàn ông dáng vẻ béo chắc có vẻ là quản lí chợt đứng lên, quát lớn: “Cô thuộc bộ phận nào?”
Ách….bộ phận nào…
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Tôi là tổng giám đốc---“
“Quản lí, cô ta nói cô ta là tổng giám đốc.”


Con mịa nó! Tôi còn chưa nói xong có được hay không!! Tôi là trợ lý nhỏ bên cạnh Tổng giám đốc!!! đừng có ‘cắt câu lấy nghĩa’(lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình) được hay không


Quản lí này nghe thấy tôi ‘dõng dạc’ sặc mặt liền trắng bệch: “Gọi bảo vệ đi!”
Bảo vệ?! chẳng lẽ bọn họ muốn bắt tôi lại nghiêm hình tr.a tấn?! oh no! oh no! oh no! oh oh oh no no no!!!
Thấy tình huống không ổn, tôi nhanh chân bỏ chạy lấy người.
“Mau bắt lấy cô ta! Cô ta nhất định là gián điệp!”


“Bảo vệ đâu? Mau bảo bọn họ đến bắt người!”
Tôi bi phẫn nghĩ: Gián cái mốc điệp ấy! các người mới là gián điệp! cả nhà các người đều là gián điệp!
…..


Đơn giản trí nhớ tôi không tệ, một đường không bị cản trở chạy vội về văn phòng của ông chủ Ngôn. ấm một tiếng đóng sầm cửa, dựa vào cửa thở hổn hển.


Ông chủ Ngôn bị một loạt động tác kịch liệt quấy nhiễu, gương mặt xinh đẹp từ trong văn kiện ngước lên, giọng điệu không vui: “Nhậm Minh Bích, anh bảo em đi pha cà phê, am làm như đi đánh giặc vậy? còn nữa, cà phê của anh đâu?”
Tôi há miệng muốn giải thích, tiếng đập cửa vang lên.


“Tổng giám đốc, cho hỏi có nhìn thấy một cô gái khả nghi mặc đồ màu trằng không?”
Tôi đánh giá bản thân từ trên xuống dưới một lần, bỗng dưng hét về phía ngoài cửa: “Các người mù màu à! Trên người tôi mặc là màu vải ka-ki! Không phải màu trắng!”


“Cô ấy thật sự ở bên trong!”
“Cô ta cư nhiên trốn trong phòng Tổng giám đốc!”
Oh my god! Để lộ rồi!
Tôi vội vã bụm miệng mình, vụng trộm nghía ông chủ Ngôn một cái, không may phát hiện gương mặt của anh ta trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm tôi.


Bạch cốt tinh ngoài cửa có vẻ ngu ngốc mà lại như không ngu ngốc đang choai choai.
“Tổng giám đốc, cô gái khả nghi trong văn phòng anh---vừa rồi đột nhập phòng họp đánh cắp tư liệu.”


Đánh cắp tư liệu cái mốc á á! Tôi nghiến răng oán hận, ép buột chính mình nhịn xuống lời mắng chửi châm chọc phun từ miệng ra.
Ông chủ Ngôn đứng dậy đi đến, tôi vội vã lùi sang một bên, ông chủ Ngôn kéo cửa ra bình bình tĩnh tĩnh hạ lệnh: “Các người xuống đi, cô ấy giao cho tôi xử lí.”


Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu với ông chủ Ngôn rồi rút lui.
Tôi nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ với bóng lưng bọn họ: một đám ngu xuẩn!
“Nhậm Minh Bích!”
“Đến đây!”


Ông chủ Ngôn bất đắc dĩ xoa mũi, trong giọng nói là ý tứ hàm xúc hận rèn sắt không thành thép,: “Bảo em đi pha một ly cà phê, em cũng có thể gây rối loạn, em cho rằng đang đóng phim truyền hình sao?”
“Em không biết máy pha cà phê ở đâu….” Tôi yếu ớt giải thích.


“Tiếp đó em đi hỏi người khác, có người chỉ em đi về hướng phòng họp đúng không?”
“Bốp bốp bốp!!” tôi dùng sức vỗ tay, tấm tắc: “Wow! Ông chủ Ngôn anh thật thông minh!”
Ông chủ Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra biểu cảm giống như bị tôi đánh bại, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.


Tôi hấp ta hấp tấp chạy đến, tựa như chó Nhật nhìn ông chủ Ngôn.
Đột nhiên một trận choáng váng, chờ lúc tôi kịp phản ứng, kinh ngạc phát hiện tôi đang bị ông chủ Ngôn ôm trong lòng, ừm….thật là ‘kiều đoạn’(khúc hay) trong tiểu thuyết ngôn tình!


Thiên thời Địa lợi, lúc này không ăn đậu hủ ông chủ Ngôn, còn chờ lúc nào!


Móng heo của tôi vừa mới bò lên trên thân thể thèm nhỏ giải đã lâu của ông chủ Ngôn, anh ta bỗng nhiên nâng cằm của tôi lên, tôi hơi kinh ngạc chớp mắt vài cái, quan sát làn da không tỳ vết, cùng ngũ quan xinh xắn đẹp đẽ gần sát của ông chủ Ngôn, nhất là lông mi dài dài kia, run run như vẫn luôn đang câu dẫn trái tim rộn rạo của đại gia.


“Minh Bích.” Ông chủ Ngôn đột nhiên cất tiếng khẽ gọi tên tôi.
Tôi trầm luân trong sắc đẹp-quyến rũ của anh ta không cách nào thoát khỏi, qua một hồi lâu mới: “Ừm? à, a? anh gọi em?”


Ông chủ Ngôn một tay kéo thân thể tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, nhẹ giọng nỉ non: “Nếu tướng mạo của anh không giống như bộ dạng bây giờ, mà là một vẻ mặt rất bình thường, em có thích anh như bậy giờ hay không?”
Ách….thật quẩn….


Ý ông chủ Ngôn nói là, nếu anh ta không xinh đẹp, tôi có thể thích anh ta hay không?
Ông chủ Ngôn chịu đả kích gì rồi! cư nhiên hỏi tôi vắn đề mà chỉ có nữ sinh mới có thể đẻ ý!
ừm, tôi trầm tư, nhất định phải trả lời thật tốt, không thể đả kích lòng tự trọng của ông chủ Ngôn.


“Ông chủ Ngôn, thật ra, thật ra….”
Anh ta vén tóc rơi ra ở giữa trán tôi, cực kì dịu dàng: “Không có gì, em nói đi.”
“Em cảm thấy, nếu anh là người thật xấu xí, em hản sẽ không thích anh.” Tôi vô cùng kiên định nhìn anh ta, vẻ mặt ông chủ Ngôn không thay đổi, chỉ là lông mi khẽ co rúm.


Thật ra lời của tôi còn chưa nói hết, nghĩ đến lời tiếp theo, da mặt tôi từ từ đỏ lên lỗ tai nóng lên.
“Nhưng mà cho dù anh thật xấu xí, ông chủ Ngôn….sau cùng em nhất định sẻ yêu!”


Lúc này cửa bỗng nhiên bị mở ra, một đám người ngã xuống đè lên nhau, vẻ mặt kinh hãi không thể tin được nhìn chúng tôi.
Tôi hoảng sợ tự nhiên ở đâu ra nhiều người vậy, oh my god! Những người này sẽ không phải là vẫn trốn ở cửa nghe lén chứ!?


“Tổng giám đốc! cái này, chúng tôi sợ vị ***** này gây bất lợi cho anh, cho nên mới……bây giờ xem ra…..chỉ là hiểu lầm thôi há…há há….hai người cứ tiếp tục! tiếp tục!”


Ưm hu~~! Mất hết mặt dày, đại gia lại lần nữa vinh quang vứt bỏ rụt rè vứt bỏ thể diện, bày tỏ tình yêu với ông chủ Ngôn ở trước mặt mọi người!
Hôm sau.
Trên dưới công ty đều lưu truyền câu chuyện tình yêu của tôi và ông chủ Ngôn cùng ‘lời chân tình’ của tôi.


Mà câu nói ‘tôi là tổng giám đốc----‘ lúc đầu ở phòng họp cũng bị bọn họ tự giác bổ sung.
Phiên bản mới chính là: “Tôi là Tổng giám đốc----phu nhân.”






Truyện liên quan