Chương 44

Hôm sau thức dậy, cả người chua xót đau đớn như bị xe tải nghiền tới tới lui lui, tôi khó chịu rên rỉ ra tiếng. Chống dỡ mí mắt nặng nề, ánh vào trong mắt là một lồng ngực trắng bóng, bên trên còn có dấu ấn, vết cào vết cắn các loại hồng hồng..


Tiếp theo trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, các dạng tư thế vô cùng kì quái cấm trẻ em.....cho nên tối qua rốt cuộc làm bao nhiêu lần?! Một hai ba bốn năm sau.....hay ông chủ Ngôn chính sói một đêm bảy lần trong truyền thuyết!
“Em tỉnh.” Giọng khàn khàn âm trầm từ trên đầu truyền đến.


Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt dày xấu hổ, đáp cực kì nhỏ ừm.
“Thân thể còn đau không?”
Tôi ngượng ngùng lắc đầu, chung quy không muốn để anh ta áy náy tự trách. Anh ta hẳn là đang tự trách buồn bã đi, ai bảo tối qua anh ta tuyệt không chăm sóc tuyệt không dịu dàng, suýt chút ép ch.ết tôi.


“Thật sự không đau?”
“Không đau---”
Nhưng vì sao là loại tình huống này?!!
Nghe thấy tôi phủ nhận, một giây sau anh ta chợt nhào lên, bàn tay to giở trò xấu sợ loạn, dường như lại chuẩn bị đến một lần!


Tôi luống cuống tay chân đẩy đá anh ta, trên miệng kêu: “Ông chủ Ngôn dừng tay! Dừng tay...ưm....thật ra em đau lắm đau lắm!”
“Ngoan, đừng cậu bé chăn cừu.”
…...hu hu hu......cậu bé chăn cừu chó má gì......đại gia là nói dối có ý tốt được không....


Nhẹ nhàng áp chế "dục cự hoàn ngênh"(muốn mà đẩy ra) của tôi, anh ta lật người tôi, tôi rơi lệ đầy mặt nằm sấp trên giường, anh ta nâng thắt lưng tôi thẳng người tiến vào.


available on google playdownload on app store


Kết quả là sáng sớm hôm nay, tôi vốn có ý tốt lại bị chà đạp cả người, bị xe tải tên là ông chủ Ngôn lần nữa hung hăng nghiền.


Hơn nữa tương lai nội trong một tuần chúng tôi đều chưa từng bước ra khỏi nhà, nếu đói khát có lẽ anh ta sẽ nấu chút gì đó lấp đầy bụng, hay là kêu thức ăn bên ngoài. Thời gian còn lại chúng tôi đều ở trên giường quấn lấy nhau, trừ lần đó tắm rửa anh ta cũng phải gắng mang kéo theo tôi, tiếp đó đại chiến rầm rộ vài hiệp trong phòng tắm. Anh ta không đi làm cũng không cho tôi đi học, quả thật ứng với câu danh ngôn chí lý mà người ch.ết nói: xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều(Vua chỉ lo đam mê hưởng lạc bỏ mặc triều chính).


Quyết định khổ không thể tả, thời kì tôi bị anh ta ép buộc đến ch.ết đi sống lại, sống không bằng ch.ết, ch.ết không bằng sống. Tôi càng không ngừng tự hỏi mình vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao anh ta anh ta anh ta anh ta anh ta lại biến thành như như như như như vậy...... ông chủ Ngôn chẳng phải là một chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc sao vì sao ở trên giường lại cuồng dã như thế cầm thú như thế


Quyết định cuộc sống không phải của mình, bất cứ lúc nào tôi cũng chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người, những lúc anh ta ngủ sau khi "vận động" xong, tôi liền lén rời giướng rón ra rón rén đi khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, cửa lớn gần ngay trước mắt, vì thế anh ta cũng gần ngay trước mắt, nhìn tôi với vẻ sâu xa.


Tôi yên lặng rơi lệ, ngoan ngoãn quay đầu đi về phía phòng ngủ.
Kết quả rõ ràng, không biết là lần thứ mấy bỏ trốn kết thúc bằng thất bại, kết cục nhất định là lại lần nữa bị anh ta nghiền đến ch.ết đi sống lại.


Sau đó bốn năm đại học, anh ta dụ dỗ đe đọa rành rành lừa tôi ra khỏi ký túc xá trường học, định cư ở ngồi nhà tràn ngập tình yêu của chúng tôi, thật ra tôi rất muốn nói là ngôi nhà tràn ngập làm-tình mới đúng.


Chẳng qua là ông chủ Ngôn cũng bớt phóng túng rất nhiều, bởi vì có một lần sau khi làʍ ȶìиɦ xong, tôi thật sự không chịu nổi liền dùng sức túm chặt tóc anh ta, hung hăng cho anh ta mấy bạt tay, tức giận nói: “Nếu anh còn dám chạm vào đại gia chút nào nữa, đại gia liền thiến anh!” ông chủ Ngôn giật mình, vội vàng quỳ xuống xin tha thứ.........


…...... buồn cười không?
Được rồi, mọi người đoán đúng rồi, đây chỉ là ảo tưởng của tôi
Ông chủ Ngôn vẫn làm theo ý mình ép buộc tôi như trước kia, chẳng phân biệt được ngày đêm bình thường càng vất vả thì công lao càng lớn.
Hai năm sau nữa, chúng tôi kết hôn rồi.


Ông chủ Ngôn cầu hôn rất đơn giản, chính là làm làm đến sau đó đeo nhẫn vào tay tôi, tùy tiện nói: “Gả cho anh đi.”
Tôi đang bị anh ta nghiền đến ch.ết đi sống lại, căn bản không chú ý anh ta dang nói bây bay gì, tực tiếp lên tiếng trả lời: “Ừm...ưm a...”


Đến nước này, đại gia chính thức tuyên bố ảo tưởng màn câu hôn lãng mạn tan biến.
Theo lời ông chủ Ngôn nói: một là, cầu hơn trước, làʍ ȶìиɦ sau, hai là, làʍ ȶìиɦ trước, cầu hôn sau, anh ta chọn cái thứ ba, vừa làm vừa tình, sẵn tiện cầu hôn.


Oa hu hu hu, căn bản chính là qua loa cho xong thôi, nhưng mà ở dưới ánh mắt nóng bỏng của anh ta, tôi không dám có dị nghị gì, rưng rưng tiến lên cung điện của buổi lễ kết hôn,.


Cũng may, luôn có một việc để cho đại gia hả giận. Hôm kết hôn, Ngôn Đậu Đậu vốn theo Kỷ Hiểu Lan đến nước khác trở về làm "thiên thần rải hoa; cho hôn lễ của đại gia, sau một trận quấn quít làm phiền cuối cùng đuổi ông chủ Ngôn dẫn Kỷ Hiểu Lan rời đi. Tôi cười gian tản mọi người ra, để lại một mình Ngôn Đậu Đậu ở trong phòng.


Tôi cười cực kì dịu dàng, vẫy tay với Ngôn Đậu Đậu đang mặc âu phục nhỏ, cậu ta khinh thường trừng tôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đến gần tôi. Ai biểu hôm nay đại gia là cô dâu, đại là đại của đại ca, ha ha ha ha....
“Tiểu Đậu Đậu nào, nào, kêu ột tiếng mẹ nuôi nghe xem.”


ngôn Đậu Đậu mở miệng dường như định gọi tôi "dì kì quái", lại cố kị vì hôm hay tôi là nhân vật chính, cuồi cùng không có hé răng, đôi mắt nhỏ tròn vo tức giận trừng tôi, tôi càng cười thoải mái hơn.


Tôi đưa tay hung hăng bưng khuôn mặt trơn mềm của cậu ta, Ngôn Đậu Đậu nâng tay nhỏ bé lên muốn phản kháng, tôi nhanh chóng ra tay: “Hôm nay chị là cô dâu nha, em phải chiều theo chị.”


Động tác giãy thoát của cậu ta kiềm hãm, không cam tâm tình nguyện trừng tôi. Lòng tôi lại vui thầm, hiện tại thì trừng tôi, đợi lát nữa cậu còn không muốn giết tôi? Nga ha ha ha!


Không chậm chạp, tôi túm người cậu ta ném tới trên giường, hèn mọn xoa xoa tay, trên mặt hiện lên nụ cười ɖâʍ trèo lên giường, hai tay tà ác tiến tới quần cậu ta----
Ngôn Đậu Đậu hoảng sợ, liên tục lùi về sau, gương mặt nhỏ nhắn dần dần xuống sắc, run run chỉ vào tôi: “Chị, chị muốn làm gì?!”


“Chị muốn làm gì? Hỏi rất hay! Ha ha ah aha!” tôi cản rỡ ngửa mặt lên trời cười to, phút chốc ngừng cười, hung dữ vô cùng: “Đương nhiên là đánh nát mông đít + tròn tròn của em!” dứt lời, tôi chợt kéo quần cậu ta xuống, lộ ra cẳng chân trắng bóng và mông đít nhỏ thật tròn.


“A!! đừng mà!!! mẹ.......cứu mạng!!!!” một tiếng kêu thảm thiết thê lương bật ra.


Lúc Kỷ Hiểu Lan mơ hồ nghe được, có lẽ nói là cảm nhận được tiếng kêu cứu của con trai yêu dấu, nói câu thật xin lỗi với ông chủ Ngôn liền liều lĩnh xông lên lầu, thẳng tiến về trước đẩy cửa phòng nghỉ ra, vội vội vàng vàng nhín trái phải: “Đậu Đậu! Đậu Đậu!”


“Mẹ...con ở đây...hu~~~~” gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất mang theo nước mắt từ trong chăn chui ra, Kỷ Hiểu Lan vội vàng đến bên giường ngồi xuống, ôm cả người và chăn vào trong ngực, dịu dàng hỏi: “Đậu Đậu sao vậy? Sao lại khóc thế?”


Thân thể nhỏ nhắn vì sợ hãi mà co rúm lại liếc mắt nhìn tôi, tôi nheo mắt nhìn lại cậu ta, sắc mặt cậu ta trắng bệch, vội vàng lắc đầu: “Không có không có! Con không khóc! Chỉ là hạt cát không cẩn thận bay vào trong mắt...”


nghe vậy tôi hài lòng gật đầu, mặt tươi cười nói với Kỷ Hiểu Lan: “Chị đừng lo lắng, em đã thổi cát ra dùm thằng bé rồi.”
Kỷ Hiểu Lan thả lỏng một hơi, cười sờ đầu cậu ta: “Vậy còn không mau cảm ơn dì Nhậm.”


Ngôn Đậu Đậu ôm chặt mẹ không hé răng, gương mặt Kỷ Hiểu Lan khẽ ẩn dấu vẻ nghiêm túc không tiếng động gậy áp lực cho cậu ta, sau một hồi lâu, cuối cùng Ngôn Đậu Đậu rầu rĩ không vui nói: “Cảm ơn dì Nhậm.”


nhất thời miệng tôi quả thật kéo tới lỗ tai, ha ha ha ha ha ha, người cầm uông Hoàng Liên(thuốc) có đắng không nói được, ha ha ha ha, đại gia thích, cuối cùng báo thù rửa hận tẩy sỉ nhục.


Lúc cử hành hôn lễ, dáng đi của thiên thần rải hoa Ngôn Đậu Đậu rõ ràng chân thấp chân cao, mọi người nhìn không khỏi lo lắng, hỏi cậu ta lại không có kết quả. Tôi dương dương tự đắc, cậu ta lam sao có thể nói với các người, cậu ta bị người ta hung hăng đánh vô mông đít một trận? Nga ha ha ha a.


Đêm hôn lễ đó, ông chủ Ngôn đè trên người tôi, bật hơi như tơ, giọng ngập tràn mị hoặc: “Sang để em mãn nguyện rồi, đêm nay em nên để anh mãn nguyện.”


cả người chấn động, nhất thời lệ rơi đầy mặt. Tôi tr.a tấn con anh ta, à không, tr.a tấn con trai nuôi của anh ta báo ứng nhanh chóng rớt xuống trên người tôi.
Kết quả là, tôi đã biết, mọi người cũng biết rồi.
Thật ra, ông chủ Ngôn là một con sói, một con sói háu sắc chân chính.
HOÀN






Truyện liên quan