Chương 4: Chuyện không ngờ (2)
Còn cậu thì.................................................
"Sao không đi luôn đi" Lớp trưởng lên tiếng
"Haizz.." Cậu thở dài
"Này ông thở dài cái gì, chúng tôi mới là người phải trực nhật hộ ông đó" Lớp trưởng cáu bật người đứng dậy
"Tôi phải đi giới thiệu trường cho bà này mà "
"Ông đi nhanh quá cơ!!" Lớp trưởng giơ nắm đấm quyền lực của mình lên
Mọi ánh mắt hình viên đạn đổ dồn về phía cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Và nếu mà cậu không nói được câu nào cho lọt lỗ tai của cả lớp thì chắc chắn một cuộc đổ máu sẽ xảy ra...
"Giờ ông bà muốn sao? "
"Ông hỏi chúng tôi muốn gì á!!" Mọi người bất ngờ
"Ờ!!" Mặt cậu vẫn không cảm xúc
"Ối giời ơi!! sung sướng vãi linh hồn" Một đám bạn nữ reo hò
"&%$#&%$$$%$$hfmvn#$%$%$VNGVFHH%^$%^%**^*njgjkgdjgjkkk$%%^......."
Thực sự là họ nói rất nhiều nào là quần áo, túi, thẻ game, mà hẹn hò cũng có,....cứ loạn xạ lên tôi nghe mà nhức hết óc. Để kết thúc cái họp chợ đó là tiếng nói quyền lực của bà lớp trưởng
"IM LẶNG"
Lớp im phăng phắc......
"Tôi là lớp trưởng nên tôi sẽ ra quyết định, ông sẽ dẫn chúng tôi đi *Cika fenhi* okeee"
*Cika fenhi*: nơi học sinh, sinh viên có thể đến để học, uống nước, thư giãn rất nổi tiếng ở đây.
Nghe vẻ đó là một ý kiến tốt nên không ai phản đối....
Cả lớp reo hò vui sướng cũng chẳng ai trách cậu nữa và may là không có cuộc đổ máu nào ở đây, tôi cứ nghĩ là lớp sẽ có chiến tranh lạnh cơ nhưng không lại một suy nghĩ nữa trái ngược hoàn toàn, lớp giải quyết vấn đề một cách vui vẻ không ai mất lòng ai.
Mọi việc xong xuôi cả lớp đi về, trên đường đi tôi có theo sau cậu vì chuyện hôm bữa cậu cần một lời cảm ơn và lấy lại chiếc khăn. Mà chỉ vì ngại cái câu hỏi mà tôi đã hỏi cậu ở sân trường nên không dám tiến tới chỗ cậu. Mẹ tôi nói "Có ơn thì phải trả" nên nghe lời mẹ tôi đã lấy hết can đảm của mình, bước về phía cậu và...
"Ê" Tôi chạm vào vai của cậu ấy
"Hả?"
"Trả ông nè, cảm ơn nhiều nha!!" Tôi đưa chiếc khăn tay của cậu ra
"Ờ..... bà cứ cầm đi" Cậu thản nhiên nói
"Nhưng......" Tôi đang nói thì cậu chặn họng
"Không sao đâu bà giữ đi cứ coi....đấy là kỉ niệm đi "
Ừ thì coi nó là kỉ niệm đi, một kỉ niệm khó quên. Quãng đường còn lại tôi đi với cậu và hai đứa nói khá nhiều chuyện nhưng đa số là về trường lớp. Vì nhà cậu gần nhà tôi và tôi còn phải nhờ cậu dài dài nên tôi muốn mình có thể thân thiện với cậu ta một chút.
Về đến nhà thì ai về nhà lấy, tôi vào nhà và thấy mẹ tôi đang là gì đó trong bếp. Lúc đó vừa đi học về và bụng cũng đang cồn cào nên tôi đã chạy thẳng vào nhà bếp. Tôi ngó nghiêng nhưng chẳng thấy có gì ăn được trước mắt tôi chỉ là những nguyên liệu làm bánh kem. Thắc mắc sao gần trưa rồi mà mẹ tôi không nấu cơm nên có hỏi
"Ơ sao mẹ không thổi cơm?"
"Lúc sáng mẹ có đi siêu thị mua chút nguyên liệu về làm bánh để làm quen với hàng xóm mải chọn quá nên quên luôn bữa trưa, con đi mua cơm hộp giúp mẹ nha" Mẹ tôi cười ngượng ngịu
"Vâng sao cũng được, nhưng con không chỗ nào bán mà đi" Tôi quay người định đi nhưng lại quên là mình không biết đường
"Đường dễ thôi con đi thẳng đến ngã ba thì rẽ tay phải, qua mấy cái nhà nữa là đến mà"
Tôi xin tiền mẹ, vác cái xác đi mua cơm hộp còn mẹ tôi ở nhà chuẩn bị số bánh đó. Theo đúng như lời chỉ dẫn tôi đi thẳng đến ngã ba rẽ phải và qua mấy căn nhà nhưng chẳng thấy cửa hàng nào bán cơm hộp cả. Khó hiểu, tôi bắt đầu cảm thấy rối không biết mẹ tôi có chỉ nhầm đường không, cái số sao chớ trêu không biết đường là khổ thế đấy.
Lúc đó có một anh chắc lớn tuổi hơn tôi đang đứng gần tôi gọi điện cho ai đó. Tôi đợi anh ấy gọi xong rồi tiến đến hỏi đường, đành nhờ vả người ta vậy sau lần này tôi nhất định sẽ phải tìm hiểu đường ở Hà Nội mới được.
"Anh ơi! em có thể làm phiền anh một chút được không ạ! "
"Okee sao em "
"Anh biết gần đây có quán cơm hộp nào không ạ?"
"À, em đi thêm một chút nữa, thấy cái đường rẽ đó k, em rẽ vào là thấy ngay quán đó "
"Vâng, vâng em cảm ơn anh ạ "
"Ừ ừ không có gì đâu anh đi đây "
"Vâng "
Tôi có nhìn thấy cái đường rẽ đó và đi vào thì đúng là có quán cơm ở đó thật, nhanh tay nhanh chân tôi gọi hai xuất đem về. Ông chủ ở đó rất thân thiện, nói chuyện với ông ấy chỉ cười với cười thôi thảm nào quán ông ấy đông khách thật, đồ ăn nấu thì thơm cứ phải gọi là nức mũi.
Xong xuôi tôi xách hai hộp cơm về nhà, về đến nhà việc đầu tiên mà tôi là chính là hỏi mẹ tôi tại sao lại chỉ thiếu đường...
"MẸ! sao mẹ lại chỉ thiếu đường cho con " Tôi cau có mày mặt
"Có hả chắc là có sai sót mà đằng nào chẳng mua về rồi thôi ăn đi "
Hai mẹ con tôi lại ngồi cùng ăn cơm và để làm bánh sau, chuyện hôm nay ở lớp rất vui và tôi đã kể cho mẹ, mẹ con tôi cười nói rất là vui vẻ... Tôi sẽ không bao giờ hối hận vì đã chuyển vào đây và tôi muốn cái sự vui vẻ này sẽ còn tiếp diễn mãi về sau..