Chương 44
Một đêm tình mê loạn
Lâm Lập Phong bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đầu,hắn trở mình sang một bên, nhắm mắt lại, vỗ vỗ cái trán đang đau nhức.Vài ngày gần đây, trong đầu óc hắn luôn hiện lên vài hình ảnh ko rõ nét, mỗi khi hình ảnh xuất hiện, đầu hắn đều kịch liệt rất đau
"Lập phong,anh sao vậy?" Hạ Tử Tình nhìn Lâm Lập Phong vỗ cái trán, hình dạng rất thống khổ.
"Đầu anh rất đau!" Lâm Lập Phong thấp giọng
"Có muốn uống thuốc giảm đau hay ko?" Hạ Tử Tình lo lắng hỏi.
“Không cần." Hắn lắc đầu: "Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Bàn tay mềm mại của Hạ Tử Tình sở lên trán Lâm Lập Phong, nhẹ nhàng mà xoa vùng trán xung quanh lông mày.Cơn đau đầu của Lâm Lập Phong nhờ những cái xoa nhẹ nhàng của nàng cũng giảm bớt.
Hắn chậm rãi mở mắt, chống lại ánh nhìn lo lắng của Hạ Tử Tình, có chút động lòng
“Cảm ơn em." Lâm Lập Phong khàn giọng mà nói.
Hạ Tử Tình thản nhiên cười.
"Anh nghỉ ngơi một chút đi."Nàng nói rồi định xoay người bỏ đi.
"Em muốn đi đâu?" Hắn lập tức kéo tay nàng.
Nàng kinh ngạc mà nhìn hắn, "Em đi ra ngoài ko phiền anh nghỉ ngơi a."
"Được, đến giờ ăn thì gọi." Hắn nhắm mắt lại.
Hạ Tử Tình săn sóc giúp hắn đắp chăn.
"Tử tình, anh ly hôn với em chỉ là vì ko muốn nhìn thấy em ko vui. Anh cũng ko muốn vướng bận em." Lâm Lập Phong nhắm mắt lại nói.
Hạ Tử Tình cả người chấn động, "Em ko có ko vui."
"Nhưng anh thấy em ở bên cạnh anh xem chừng rất thống khổ."
Hạ Tử Tình thở dài một hơi nói: "Em chỉ có chút khổ sỡ, vì anh dĩ nhiên ko nhớ rõ em."
"Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng nhớ." Lâm Lập Phong mở mắt nhìn nàng.
"Cảm ơn." Hạ Tử Tình hạ đôi mắt,trong lòng rất kỳ vọng , mong muốn.Nàng biết rõ cái bệnh mất trí nhớ này rất khó nói,có người chỉ cần vài ngày, mấy tháng liền khôi phục trí nhớ. Có người thì cả đời đều ko cách nào khôi phục lại được
"Em hiểu ko?Lòng anh lo lắng cả đời anh cũng sẽ ko nhớ đến chuyện lúc trước,anh ko muốn làm hại cả đời em." Trong mắt hắn toát ra ý ko muốn
"Ko đâu _.Anh ko nhớ được chuyện trước đây cũng ko sao.Chúng ta từ giờ trở đi có thể bắt đầu lại từ đầu." Hạ Tử Tìnhchờ đợi nhìn Lâm Lập Phong.
Lâm Lập Phong nhìn cặp mắt chờ đợi kia của nàng, thực sự không đành lòng cự tuyệt . Thế nhưng,sâu trong đáy lòng hắn đối với nàng thật sự có cảm giác a.Mà phần cảm giác này làm sao mà bối đắp được chứ?
Hắn lúc này trong lòng chỉ yêu Dư Tuyết Lâm, căn bản không có nửa điểm khe hở để có thể lưu nàng a.Lời nói tàn nhẫn như vậy, thử hỏi hắn làm sao nói?
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc đem Hạ Tử Tình từ bên người đẩy ra, hắn trong lòng lại một trận không muốn!
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?Yêu một người lại muốn chiếm hữu một người khác!
Hắn từ lúc nào đã trở nên chần chừ như vậy_?
Đầu của hắn lại phát nhức! Tay hắn một lần nữa lại xoa lên trán, lông mày nhíu chặt.
"Làm sao vậy? Lại đau đầu rồi?" Hạ Tử Tình một trận khẩn trương.
"Cho anh một chút thời gian.Anh sẽ suy nghĩ lại” Lâm Lập Phong nhắm mắt lại thấp giọng nói.
Có phương pháp nào có thể vẹn toàn đôi đường hay ko?
"Được rồi,anh nghỉ ngơi đi." Hạ Tử Tình thất vọng mà vì hắn đóng cửa lại, một mình đi tới hoa viên
Khí trời đã dần dần biến nhiệt liễu. Mùa hè sắp tới! Thế nhưng lòng của nàng vì sao sẽ như vậy băng lãnh chứ?
Vừa nghĩ đến thời gian của mình và Lâm Lập Phong sắp tới,nàng lại cảm giác trước mắt là một mảng đen tối!Ko thể nhìn thấy được tương lai!
Hắn trong lòng chỉ yêu Dư Tuyết Lâm thôi sao? Hắn trong lòng chỉ yêu một người Dư Tuyết Lâm thôi sao? Có lúc,nàng muốn biết, nàng thật ra ở bên cạnh hắn để làm gì chứ?
Tâm hắn cũng ko có nàng, nàng còn ở nơi này đau khổ dây dưa làm chi? Có lẽ thành toàn cho hắn cùng Dư Tuyết Lâm cũng tốt. Tuy rằng nàng rất thống khổ, nhưng ... ít ra ... Hắn cũng vui vẻ!
Ba người thống khổ, chi bằng chỉ cần một mình nàng thống khổ?
Nàng tựa trên ghế, nhắm đôi mắt đau khổ lại,nàng muốn đánh giá lại quan hệ của bọn họ một chút.Nên rời đi hay ở lại, nàng cần phải xác định lại, ko đúng sao?
Nàng muốn làm cái xác định này, cho dù nó rất thống khổ!
Đã đến giờ cơm rồi, Hạ Tử Tình đi tới gian phòng, nhìn thấy Lâm Lập Phong đang nhắm mắt lại, mày kiếm kiên nghị, mũi cao, trán rộng, tất cả đều biểu hiện lên khí chất anh tuấn của hắn
Nàng kìm lòng không được mà xoa đôi mày kiếm, nhưng phát hiện lòng bàn tay mình nóng lên.( Bắt quả tang Tình tỉ ăn trộm đậu hủ!)
Nàng thất kinh!Tay xoa lên khuôn mặt Lập Phong, rất nóng! Hắn hiển nhiênphát sốt rồi ! Nàng vội đi xuống lầu dưới tìm chị Ngọc Dâu.
"Chị Ngọc Dâu, có thuốc hạ sốt ko, Lập phong phát sốt rồi."
"Có, có."Chị Ngọc Dâu vội vã tìm tủ thuốc lấy ra thuốc hạ sốt."Có cần phải kêu bác sĩ gia đình đến ko?"
"Tạm thời thì ko, chờ xem tình hình như thế nào rồi hẳng gọi."
Hạ Tử Tình và chị Ngọc Dâu họp lực cho Lâm lập Phong uống thuốc, hắn mờ mịt lại một lần nữa mê man
Hạ Tử Tình ngồi xuống một bên giường dùng chiếc khăn lạnh đắp lên trán hắn, cả đêm an vị tại bên người hắn, chăm sóc hắn
Nàng nhìn vẻ mặt hắn ngủ say, mi đóng chặt, khuôn mặt đỏ bừng, hắn hiện tại chắc là rất khó chịu
Nàng đem trán mình áp lên trán hắn, cảm nhận sự ấm áp của hắn, hấp thụ mùi đặc biệt trên người hắn. Bọn họ đã bao nhiêu ngày chưa từng gần gũi với nhau rồi?
Hình như tính từ lúc nàng mất đi đứa con, bọn họ đã rơi vào cục diện bế tắc .2 tháng rồi, bọn họ đã có 2 tháng chưa từng gần gũi nhau
Hoài niệm lại những ngày trước đây! Tuy rằng cũng không thể nói rõ là rất ngọt ngào, ... ít nhất ...bọn họ cũng rất hạnh phúc! Còn hiện tại bọn họ chỉ như hai người xa lạ
Rõ ràng nàng là vợ hắn, nhưng hiện tại khoản cách giữa bọn họ lại là biển rộng mênh mông!Ko ai dám bước qua!
Hạ Tử Tình cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn,từ mũi, con mắt,đến cái trán, nàng tinh tế mà hôn hắn, lưu luyến không rời rồi hôn nhẹ lên môi bạc của Lập phong
Bỗng nhiên một đôi tay có lực ôm trọn vòng eo của nàng, nàng thoáng cái đã nằm trong ngực Lập Phong. Sau một khắc, môi của nàng đã bị môi của hắn thôn tính, hắn nhiệt liệt mà hôn môi nàng
Hạ Tử Tình ưm một tiếng, đầu lưởi hắn đã thuận tiện xâm chiếm miệng nàng rồi
Cái ôm quen thuộc, mùi quen thuộc, nụ hôn quen thuộc,tất cả đều phảng phất trở về. Tay nàng vây quanh cổ hắn, nhiệt liệt cùng hắn giao triền.Mặc kệ có đúng hay ko chỉ là một giấc mộng, mặc kệ có đúng hay không chỉ là một trò chơi,nàng cũng ko muốn tỉnh lại
Nếu như cần đánh đổi lấy một đêm tình này, nàng cũng nguyện ý sẽ đánh đổi bằng tất cả mọi vật nàng sở hữu!
Bởi vì nàng thực sự rất thương hắn! Nàng quả thực đã yêu hắn quá sâu rồi!
Hiền thê lương mẫu
Khi tất cả tình cảm mãnh liệt đã qua đi,đôi mắt của Hạ tử Tình một lần nữa từ mê huyễn lại trở về với hiện thực.Nàng nhìn nam nhân bên người, thân thể hắn to lớn khiến nàng mê luyến,khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến nàng mê muội.
Nhưng nàng biết rõ , mộng đẹp như vậy sẽ ko tồn tại lâu.Chờ ngày mai hắn tỉnh dậy, tất cả triền miên đêm nay trong đầu hắn sẽ biến mất ko còn vết tích.
Nàng lưu luyến ko rời, ở miệng hắn hôn một cái thật sâu, sau đó lại vào toilet tắm rửa
Khi đi ra, nàng mang theo một tấm khăn mặt nhẹ nhàng lau than thể hắn, rồi cẩn thận giúp hắn mặc áo ngủ vào cho thoải mái
Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng nằm xuống bên cạnh hắn,ôm lấy eo hắn, cùng hắn chìm sâu vào giấc ngủ.Nàng biết rõ sau đêm nay, nàng sẽ ko còn cơ hội nào, ôm hắn ngủ như vậy nữa.
Nàng vùi đâu vào ngực hắn, hấp thụ mùi hương trên người hắn, chậm rãi nhắm mắt lại
Sáng sớm, khi Lâm Lập Phong tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu mình còn có điểm hơi nhưng nhức,lại cảm thấy toàn than6 vô lực.
Nhìn lại áo ngủ trên người mình, hắn có điểm kinh ngạc. Từ lúc nào mà bọn người hầu đã giúp hắn thay áo
Tôi hôm qua hắn đã ngủ khá sâu, ngủ liền một mạch khi tỉnh dậy đã là lúc sáng sớm
Ngủ như vậy , hắn đã gặp một giấc mộng!Ở trong mơ, hắn đã đem Hạ tử Tình áp đảo trên giường. . . . . . có đúng hay không hắn đã bắt đầu khát vọng nàng rồi?Tại sao lại thấy mộng xuân như vậy?
Mà giấc mộng này cũng quá chân thật đi, mũi hắn đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy mùi của Hạ tử Tình vây quanh.
Hắn điều không phải chỉ yêu mình Dư Tuyết Lâm sao?Tại sao ko đối với nàng có cái loại huyễn tưởng này? Trái lại đối với Hạ tử Tình hắn lại rục rịch chứ!!?
Hắn cũng ko rõ nữa!Tại trí nhớ sâu nhất của hắn, hắn yêu chính là Dư Tuyết Lâm_. Nhưng vì sao mỗi khi nhìn Hạ tử Tình, hắn đều cảm thấy nàng hấp dẫn mình thật sâu?
đối mặt với hai nữ nhân này, hắn vẫn làm theo cảm nhận của lòng mình,vẫn làm theo cảm giác của chính mình
Nhưng hiếu kì thay, hắn yêu Dư Tuyết Lâm nhưng đối với Hạ tử Tình, hắn lại động lòng
Hạ Tử Tình là vợ hắn, hắn nên chăm sóc cho nàng , có lẽ đúng hơn! Nhưng vừa suy nghĩ đến việc đem hình ảnh của Dư Tuyết Lâm trong lòng gở bõ,tâm hắn liền cảm thấy mơ hồ đau, thật luyến tiếc!
Nhưng nếu đem hạ tử Tình bên người đẩy ra, tâm hắn cũng đồng dạng đau đớn
Đối mặt với việc yêu 2 người, hắn phải giải quyết ra sao!!?Thiên vị người này thì đối với người kia lại ko tốt
Vài ngày sau, hắn sẽ đi Cao Phong ở bên Pháp, đại khái sẽ phải đi một tuần. Có lẽ hắn nên tận dụng khoảng thời gian một tuần này để suy nghĩ cho kĩ
Lúc này, cửa phòng lại đẩy ra, Hạ Tử Tình đi vào, trong tay đang cầm một cái khay. Nàng ý cười dịu dàng mà đến gần hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Lập phong, "Hình như đã hạ sốt rồi."
"Anh tối qua phát sốt sao?" Trách không được,hắn tối qua cảm giác mơ mơ màng màng phủ đầy mặt.
"Anh tối hôm qua có chút nóng. Hiện tại ko còn gì đáng ngại rồi." Nàng nói đem một chén nước và thuốc đưa cho hắn."Uống thuốc đi! Rất nhanh sẽ khỏi."
Lâm Lập Phong nghe lời đem thuốc uống."Cảm ơn em, anh nghĩ anh phải đi làm rồi."
"Anh còn đang bệnh, ngày hôm nay đừng đi!!."
Miệng hắn im một lúc, nói: "Không sao_."
Hạ Tử Tình cứng rắn cười, "Anh sẽ phát sốt nhiều lần _,tốt nhất anh nên chú ý đến bản than một chút."
"Anh rõ rồi."
Ở văn phòng làm việc đến tận trưa, Lâm Lập Phong lại một lần cảm thấy đầu mình đau nhức, sờ sờ cái trán, cảm giác có chút nóng. Hắn lại lên cơn sốt rồi. Hắn nhắm mắt, chống đầu dưỡn thần
Bỗng nhiên có một mùi thơm ngát từ xa bay lại, hắn mở mắt, nhìn Hạ Tử Tình ăn mặc toàn than trắng noãn, thật giống như tiên nữ giáng trần.
Nàng diêu dặc sinh tưmà đi tới trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Lại khó chịu sao?"
Hắn miễn cưỡng cười, "Xem ra cũng ko tốt lắm."
"Chờ em một chút em lấy ít nước." Hạ Tử Tình đem thuốc hạ sốt đưa tới trước mặt hắn, xoay người rời đi
Lâm Lập Phong nhìn bóng dáng nàng rời đi, không khỏi trố mắt . Nàng cố ý đến đây là vì mình?Đúng là một nữ nhân hiền lành!
Một lúc sau, Hạ tử Tình cũng cầm một ly nước đến, đem thuốc nhét vào tay hắn, "Mau uống thuốc đi."
Nhìn Lâm lập Phong ngoan ngoãn đem thuốc uống, Hạ Tử Tình mới lộ ra một nụ cười mỉm dễ chịu
"Nếu như anh uống thuốc này mà còn ko hạ sốt,ko chừng là bị bệnh rồi."
"Ko có việc gì đâu _." Lâm Lập Phong trấn an.
"Em nghe Tiếu Quân nói, 2 ngày nữa anh sẽ bay sang Pháp đi Cao Phong, nếu bị bệnh thì ko tốt rồi."
"Ko sao mà." Lâm Lập Phong khinh cười.
"Em có đem theo bữa trưa đến, anh qua sô fa bên kia ngồi một chút,em đi ra ngoài kêu người mang đến." Hạ Tử Tình dứt lời, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lập Phong ngồi vào sô pha, ngực cảm thấy thật ấm áp. Nữ nhân này đúng là người có tính chất “hiền thê lương mẫu” đặc biệt! (*vợ ngoan mẹ hiền)
Hạ Tử Tình đem bữa trưa đặt lên bàn trà trước mặt sofa, trước mặt bàn bày ra một dĩa cá hoa quế nhỏ, một đĩa sườn kho,một đĩa cải thìa, còn có một bát canh thuốc.
Nàng đưa cho hắn một chén canh, "Uống canh này trước khi ăn, thân thể sẽ khỏe mạnh."
Hắn hé miệng cười, "Trước đây em cũng thường đưa cơm cho anh sao?"
"Cũng ko phải , hôm nay là lần đầu tiên." Hạ Tử Tình có điểm không có ý tứ mà nói.
"Xem ra anh là “ bệnh nhân gặp phúc” rồi!" Lâm Lập Phong vui đùa nói.
"Nếu như anh thích, mỗi ngày em đều sẽ đem bữa trưa đến."
"Vậy thì khổ cực em rồi" Lâm Lập Phong miệng nói vậy nhưng ngực lại rất ấm áp_.Hắn càng ngày càng nghĩ người vợ này rất tốt!
"Ko đâu, em ko cực!! chỉ cần mỗi ngày anh ko chán ghét khi thấy em là được." Hạ Tử Tình đỏ mặt nói. Nếu như mỗi ngày đều có thể thấy hắn, nàng rất nguyện ý ngày nào cũng đem cơm
"Ko hay đâu!! Anh thật sự ko muốn em mệt." Lâm Lập Phong kiên trì.
"Như vậy đi, một tuần 2 lần hay 3 lần được chứ." Hạ Tử Tình đề nghị.
Lâm Lập Phong nhìn Hạ tử Tình kiên trì như vậy cũng gật đầu đồng ý
Bọn họ cùng nhau sóng vai ăn cơm, Hạ Tử Tình thỉnh thoảng gắp cho Lâm Lập phong chút rau, thịt, ôn nhu săn dóc. Lâm Lập Phong cũng cho gắp cho nàng chút rau, nhìn vào phỉ thường ấm áp
Mà một màn này lại vừa vặn rời vào tầm mắt của Dư Tuyết Lâm đang đứng ngoài cửa. Nàng trừng lớn con mắt tròn tròn, lửa phẫn nộ hiện rõ trong mắt.
Không nghĩ tới ngày hôm nay buổi trưa cố ý tìm đến Lâm lập phong rủ đi ăn, dĩ nhiên lại thấy một màn chói mắt như thế! Lâm Lập Phong ko phải đã quên Hạ tử Tình rồi sao? Lúc nào bọn họ lại trở nên tốt như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân ở cùng nhà sao? Bọn họ ngày đêm gặp mặt, nên dễ dàng sản sinh tình cảm?Hay chính vì trong lòng Lâm Lập Phong đã bắt đầu nảy mầm tình cảm của Hạ Tử Tình? Dù sao trong nửa năm bọn họ làm vợ chồng kia, ít ra cũng có chút cảm tình
Lẽ nào tình cảm của Lâm lập Phong đối với Hạ Tử Tình đã có chút thức tỉnh?
Không được! Nàng phải tìm cách ko cho bọn họ có cơ hội ở gần nhau. Nàng phải tách bọn họ ra, mặc kệ là dung cách thức gì, bọn họ nhất định phải rời xa nhau
Nàng vừa nghe nhân viên Lâm Lập Phong nói, qua 2 ngày nữa hắn sẽ đến Pháp dự họp, thời gian đại khái là một tuần.
Nàng có thể nắm lấy cơ hội này tiếp cận Lâm Lập Phong. . . . . .