Chương 53
Đại kết cục
Tuy rằng nàng ko tin tưởng vào số mệnh lắm, thế nhưng từ khi nàng gả cho hắn, hắn vẫn thường gặp phải những chuyện ko may là sự thật a.Trước lúc hắn hôn mê, nàng vừa đồng ý cùng hắn ly hôn, hắn liền tỉnh lại.
Trên thế giới làm sao có việc trùng hợp như thế?
Nếu như nàng ở bên cạnh hắn chỉ mang đến cho hắn nguy hiểm, thì cho dù nàng có đau khổ bao nhiêu cũng sẽ rời xa hắn. Chỉ cần hắn có thể bình an vô sự, nàng đã thỏa mãn rồi
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc ngày mai phải rời bỏ hắn, ko có khả năng cùng hắn gặp lại, lòng của nàng cũng rất đau nhức, rất đau! Đau đến không cách nào hô hấp!
Nghĩ đến những ngày ko có hắn, nàng ko dám tưởng tượng nữa. Nhưng nàng phải chấp nhận điều này! Không oán không hối hận!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tử Tình nhẹ nhàng từ trong lòng Lâm Lập Phong ngồi dậy.Nàng xem khuôn mặt hoàn mỹ ngủ say của hắn, nhịn không được ở bên môi hắn khẽ hôn một cái, sau đó quyết đoán mà xoay ngườirời đi.
Sau khi Hạ Tử Tình xoay người rời đi, Lâm Lập phong mới chậm rãi mở mắt, sau đó rất nhanh mà đánh một cuộc điện thoại về Lâm gia_ gọi cho dương quản gia
"Thiếu gia, có cái gì phân phó?" Thanh âm bình ổn của Dương quản gia từ đầu dây bên kia truyền đến
"Đến sân bay chặn trước, đừng cho tử tình đăng ký. Thuận tiện tr.a xem mục đích Tử tình định đi đâu?"Lâm Lập Phong trầm giọng ra lệnh.
"Vâng. Thiếu gia."
Sau đó, Lâm Lập Phong gọi đến cho Tiếu Quân "Tiếu quân, lập tức đến bệnh viện. Tôi cần cậu hỗ trợ."
"Vâng! Tổng giám đốc."
Hạ Tử Tình vừa về đến nhà liền cầm lấy hành lý, vội vã rời đi. Nàng ko muốn có thời gian để hối hận, nàng phải lập tức rời khỏi Trung Quốc. Chỉ có rời khỏi đất nước của Lâm lập Phong, lòng của nàng mới có khả năng bình tĩnh, nàng mới có thể quên Lâm Lập Phong
Ngồi ở trong sân bay, Hạ Tử Tình vừa nhìn thời gian, vừa thở dài.Nhìn thời gian đi qua một giây, nàng cảm thấy nỗi đau trong lòng như nặng thêm. Trong lòng lo nghĩ cảm cũng càng ngày càng nhiều
Sinh mệnh bất đắc dĩ ở chỗ, có rất nhiều thời gian, nhưng lựa chọn của nàng đều do thân bất do kỉ (*bất đắc dĩ)
Trước đây có lúc nàng hận ch.ết hắn, nàng muốn cùng hắn đối đầu, mỗi ngày đối mặt hắn! Hiện tại nàng yêu sâu hắn rồi, nhưng nàng phải rời bỏ hắn, từ nay về sau ko thể nào gặp lại!
Thật buồn cười a! Thật bi ai a! Nàng ngay cả cuộc sống của chính mình cũng ko có quyền lựa chọn.Bị ai này của nàng có phải là do nàng quá mềm yếu rồi ko?
Nàng cười nhạt, có lẽ vậy! Thế nhưng,số phận vẫn ko đem quyền chủ động và quyền lựa chọn giao cho nàng!.
Phát thanh trong sân bay lúc này vang lên, nàng có thể đăng ký rồi. Nàng rốt cục phải rời khỏi Trung Quốc rồi! Nàng đứng lên, lôi kéo hành lý trong tay, một lần nữa nhìn bốn phia quanh sân bay, nàng nhìn cái đất nước nàng yêu nhất lần cuối cùng. . . . . .
Vĩnh biệt Trung Quốc của tôi, Vĩnh biệt Lâm Lập Phong - người em yêu nhất. . ….. . . .
Chờ đến khi tâm tình nàng ổn định, nàng mới đến đến chỗ đăng kí, khách phục nói cho nàng, vé máy bay của nàng đã trỏ thành đồ phế thải. Hạ Tử Tình mới kinh ngạc há hốc mồm, hỏi: "Sao lại như vậy?"
"Đúng vậy. Tiểu thư, không tin,Cô đến phía trước xem sao."
Hạ Tử Tình cầm vé máy bay,bất đắc dĩ kéo hành lý ra cơ thất. Ngay phía sau cửa cơ thất, nàng liền gặp lại nam nhân nàng ko cách nào dứt bỏ.
Hắn an tĩnh mà ngồi ở xe đẩy, khuôn mặt anh tuấn bất phàm bao trùm một màng trong sạch.Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mái tóc đen,khiến cho đầu hắn toát lên một vòng sáng chói mắt.Cặp mắt đen láy thâm thúy của hắn gắt gao nhìn nàng,vừa lạnh lùng lại bừng bừng nộ khí.
Ngực nàng lập tức đánh thót. Hắn biết kế hoạch len lén rời bỏ của nàng rồi sao? Nàng biết hắn hiện tại thịnh nộ không gì sánh được, nàng biết rõ hắn tức giận, cũng không dám tới gần hắn.
"Ko phải em muốn đi Malaixia sao? Thế nào lại đi mua vé máy bay đến Mỹ?Em ko cẩn thận như thế nên anh đã giúp em thủ tiêu nó rồi." Lâm Lập Phong lạnh lùng mà nhìn nàng chằm chằm từng chữ từng câu nói
"Anh thực sự ko ngại em mang đến tai nạn cho anh?" Nước mắt nàng đã mông lung chảy ra hai mắt
"Nếu như em là “tai kiếp” của anh, anh cam nguyện(*cam chịu, nguyện ý) nhận! Đời này không oán không hối hận!"
"Lập phong. . . . . ." Hạ Tử Tình rốt cục nhẫn chịu không nổi, cuồn cuộn đi nhanh, quỳ trên mặt đất, ôm lấy xe đẩy Lâm lập phong
Lâm Lập Phong cũng ôm chặt Hạ tử tình,ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Em biết ko?Em đúng là “tai kiếp” của anh,em đem tình yêu của anh tất cả cướp hết rồi! Bảo bối!"
Hạ Tử Tình từ trong lòng Lâm Lập Phong ngước khuôn mặt kiều mị, lộ ra một nụ cười xán lạn như hoa hồng.Ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi,khiến giọt nước mắt trên mặt hắn ngưng kết thành một chuỗi kim cương lấp lánh mà trân quý. . . . . .
Kỳ thực nhiều lúc, ái và hận, thương và đau , bi và hỉ đều là song song tồn tại _. Đặc biệt là đối với ái tình, những ... cảm tình cùng gút mắt lại càng mâu thuẫn đan xen thì càng kịch liệt triền miên
Thường thường thì, ta có bao nhiêu cái hận đối với một người, thì lại có bấy nhiêu cái yêu đối với người ấy!