Chương 8: Nổi lên hứng thú với cô
Lãnh Tĩnh Hàn không để ý ánh mắt của mọi người kéo Mộ Thiên Thanh đến hành lang gấp khúc phía trên mới thả ra, trên đường, Mộ Thiên Thanh mấy lần muốn tránh thoát nhưng thoát không thoát khỏi sự kiềm chế của Lãnh Tĩnh Hàn.
"Xin lỗi, làm phiền. . . . . ."
"Rất ưa thích người đàn ông kia sao?"
Lãnh Tĩnh Hàn buông Mộ Thiên Thanh, đồng thời nhàn nhạt cắt đứt lời cô.
Mộ Thiên Thanh hết sức đè nén tức giận, thứ nhất, hiện tại cô vẫn còn đang làm việc, thứ hai cô và anh quen lắm sao?
Vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh như đang làm việc nói: "Tôi đang trong ca trực, đối với vấn đề riêng không đáng trả lời, hơn nữa. . . . . . Tiên sinh, dường như chúng ta cũng không quen thuộc!"
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn cợt nhã, nhìn Mộ Thiên Thanh lạnh lùng định đi khỏi, "Giúp cô thoát khốn hai lần ở trước mặt người đàn ông vẫn không tính là quen thuộc?"
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, âm thầm quay lại nhìn, sau đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười như không cười, cắn răng nói: "Thật xin lỗi, không quen! Mặt khác. . . . . . Xin đừng tự cho mình là đúng, tôi căn bản không cần anh giúp đỡ!"
Không phải anh giúp tôi, anh đang giúp tên đàn ông cặn bã đó!
Mộ Thiên Thanh liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, xoay người đi ra hội trường, cô không biết người đàn ông khí thế mạnh mẽ này là ai, cô cũng không muốn biết, nhưng không biết vì sao a, khi cô nhìn vào mắt của anh thì cứ có cảm giác nguy hiểm, cảm giác đó làm cho trong lòng cô muốn trốn tránh.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh thẳng lưng đi về phía trước, ánh mắt thâm thúy trở nên u ám.
Mộ Thiên Thanh, số tuổi: 25 tuổi;
Ở trường cảnh sát, đạt thành tích xuất sắc hạng ba, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào Đội cảnh sát điều tr.a tội phạm hình sự số một Cục cảnh sát Khu Nam Thành phố A, đến nay bốn năm, phá được không ít vụ án lớn, nhưng không chiếm được bất kỳ đề bạt nào, không phải vì cô không có bối cảnh mà bởi vì. . . . . . Cô quá mức "ngay thẳng" !
Khóe miệng Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nâng lên một đường cong tà nịnh, mang theo một tia lạnh lùng.
Mà gần hai năm qua, Mộ Thiên Thanh hứng thú nhất chính là tổ chức Dạ Ưng này, có thể nói, vì bắt được thóp của Dạ Ưng, cô có thể làm mất ăn mất ngủ, hôm qua đuổi theo A Thiên mười mấy cây số đã có thể nhìn ra.
Nghĩ tới, Lãnh Tĩnh Hàn nâng bước chân đi vào hội trường triển lãm, trong con ngươi như giống như hang động đen ngòm chứa một nụ cười đùa cợt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dần dần tĩnh mịch. . . . . .
Đối với cô gái này anh nổi lên hứng thú, không chỉ bởi vì cô đã từng bối cảnh, cũng bởi vì. . . . . .
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đảo qua, dừng lại ở cửa ra vào hội trường triển lãm, chỉ thấy Thượng Quan Mộc mặc tây trang, đỡ một người phụ nữ tuổi đã hơn năm mươi đi vào.
Thượng Quan Mộc vừa tiến vào đã nhìn thấy Mộ Thiên Thanh nhưng anh cũng không tiến lên, chỉ hơi gật đầu báo cho biết, dù sao, hôm nay anh lấy thân phận cá nhân đưa mẹ tới, mà Mộ Thiên Thanh đang làm việc.
Buổi đấu giá bắt đầu vào lúc tám giờ tối, ba bộ trang sức được đeo vào trên người của người mẫu, từng món, từng món biểu diễn.
Dưới ánh đèn, đồ trang sức lấp lánh nhất thời hấp dẫn tất cả sức chú ý của các cô gái, đơn giản nhưng không mất phong cách sang trọng, thiết kế hoàn mỹ, tất cả đều lộ ra khí chất cao quý.
Mộ Thiên Thanh chỉ liếc mắt nhìn, sau đó chú ý vào công việc, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói của đấu giá viên, mấy vòng liên tiếp, hai bộ trang sức đầu tiên rất nhanh đã có chủ, nhưng bộ cuối cùng lại cạnh tranh kịch liệt khác thường.
Được mệnh danh là "Ánh nắng", tổng thể lấy Hoa Hướng Dương thiết kế ra bộ trang sức hầu hết được nhiều người ưa chuộng, giá tiền càng tăng cao.
"Một triệu!"
Sau khi Tống Mạn Ni giơ bảng hiệu, báo giá tiền cho đấu giá viên, ngay sau đó, không ngừng có người giơ bảng, giá tiền hẳn là càng tăng lên đến hai triệu vẫn chưa có khuynh hướng ngừng lại.
Kêu giá như vậy, khiến cho đám nhân viên cảnh sát một tháng lãnh mấy ngàn đồng âm thầm nhếch miệng, vốn không quan tâm bán đấu giá bộ trang sức "Ánh nắng" cũng làm cho Mộ Thiên Thanh sinh ra tò mò, cô ngưng mắt nhìn lên khán đài. . . . . .
Người mẫu da thịt trắng nõn dưới ánh đèn chân không càng thêm nhẵn nhụi, không giống với hai bộ vừa rồi, lần này chỉ là một sợi dây chuyền, sợi dây trang sức giống như ánh mặt trời chiếu xuống, đan xen vào từng cánh Hoa Hướng Dương giống như những tinh linh nhảy múa bay lượn dưới ánh đèn, động tác của người mẫu hết sức chậm rãi, càng thêm phát ra ánh sáng sâu kín làm cho người ta không dời mắt được, ngay cả thiết kế cũng nghiên cứu góc độ khúc xạ ánh sáng .
Nhìn thấy bộ trang sức này, sắc mặt của Mộ Thiên Thanh đột nhiên khẽ thay đổi, giống như trong nháy mắt, có vật gì đó nổ tung ở trong óc, chấn động làm cho cô chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng để che giấu.
Giá tiền vẫn còn tăng vọt, nhưng Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không nghe được, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm bộ trang sức trên người của người mẫu.
"Thiên Thanh, sao vậy? Không thoải mái sao?" Hà Tuấn phát hiện Mộ Thiên Thanh không thích hợp, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Thiên Thanh lấy lại tinh thần, trong bóng tối sắc mặt có chút trắng bệch, cô âm thầm hít một hơi, lắc đầu một cái, cũng không nói lời nào.
Mà đúng vào lúc này, bộ trang sức "Ánh nắng" này được báo giá cao năm triệu, đang lúc mọi người muốn xem là ai kêu giá thì một bóng dáng cao lớn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Buổi đấu giá kết thúc, đám người Mộ Thiên Thanh thu đội, vốn mọi người muốn hẹn đi chợ đêm, nhưng Mộ Thiên Thanh không có tâm tình, sau khi từ chối, lê thân thể có chút nặng nề đi về. . . . . .
Dưới màn đêm, Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới, nhìn bóng dáng cô đơn lặng lẽ, đáy mắt có cảm xúc phức tạp.
"Quả nhiên là cô!" Lời nói nhàn nhạt bay trong không khí trống vắng bên trong nhà, lộ ra hơi thở mê hoặc.