Chương 9: Che giấu tâm sự
màn đêm đã phủ xuống, nơi nơi lập lòe ánh đèn neon, trên đường phố dòng xe chạy chiếu ra từng đường ánh sáng thật dài làm cho đêm càng thêm rực rỡ.
Mộ Thiên Thanh đi một mình ở trên lối đi bộ, trong lòng trống trải, cô cứ đi thẳng đi vậy, đi… Giống như mất phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn sợi dây chuyền “Ánh nắng” kia.
“Tin tin, tin tin…”
“Thiên Thanh?”
Tiếng còi ô tô phát ra liền nghe một giọng nam dịu dàng vang lên, Mộ Thiên Thanh dừng bước nhìn, một chiếc LandRover dừng sát ở ven đường, cửa sổ xe bị quay xuống…
“Thượng Quan?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ, “Không phải anh và bác gái đang ở tiệc đấu giá sao?”
“Có chút chuyện xảy ra.” Thượng Quan Mộc nhìn sắc mặt Mộ Thiên Thanh không tốt lắm, hỏi: “Tại sao một mình ở chỗ này?”
“A, bọn họ đi giải trí rồi, em có chút mệt mỏi, cho nên Mộ Thiên Thanh che giấu cảm xúc, nhún vai cười nói.
“Anh đưa em về!” Thượng Quan Mộc nói xong, liền bảo Mộ Thiên Thanh lên xe.
“Không cần, em tự đón taxi về là được!”
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh bất động, trong đôi mắt không cho từ chối.
“Anh… Không phải có chuyện gì sao?” Mộ Thiên Thanh nhắc nhở.
Khóe miệng Thượng Quan Mộc khẽ nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ cương nghị chính trực: “Chậm một lát cũng không sao!”
“Thật không cần, anh đi nhanh lên!” Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Thượng Quan Mộc còn muốn nói điều gì, vội vàng nói: “Em bảo đảm, sẽ không lắc lư ở trên đường!”
Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh kiên trì, hơn nữa mình thật sự có chuyện nên cũng không miễn cưỡng. “Ừ, được rồi… Anh đi trước!”
Mộ Thiên Thanh nhìn chiếc kia Land Rover biến mất ở đầu cua quẹo, cô di dời tầm mắt, khóe miệng chứa nụ cười tự giễu, hít một hơi thật sâu, đến ven đường chận xe taxi rời khỏi.
Khuôn viên nhà họ Lãnh nằm trên đỉnh núi Dược Long thành phố A, diện tích hơn một ngàn mét vuông, con đường đi xuyên qua vườn hoa từ phía trước đến sau là một biệt thự theo kiểu phong cách Châu Âu, trên sân cỏ đèn đêm phát ra ánh sáng nhàn nhạt làm cho đêm tối phủ lên một tầng ánh sáng mỏng.
Rõ ràng thon dài cánh tay của Lãnh Tĩnh Hàn đang kẹp một điếu thuốc đứng ở trước cửa sổ sát đất, khói mù nhẹ bay lượn lờ, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn bên ngoài, cả người lộ ra xa cách, lạnh lùng, cao ngạo.
“Lão đại!” Hình Thiên đi vào, đi về phía Lãnh Tĩnh Hàn, đưa hộp gấm hình vuông in kiểu chữ mạ vàng Y-Crystail ở trong tay đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn cầm thuốc lá trong tay dụi vào trong cái gạt tàn thuốc ở trên bàn nhỏ ở một bên, thuận tay nhận lấy hộp gấm, mở ra… Nghiễm nhiên là dây chuyền có tên là “Ánh nắng” đã trình diễn ở trên buổi đấu giá.
Ánh mắt Hình Thiên rơi vào dây chuyền, có chút không hiểu, tại sao Lãnh Tĩnh Hàn tạm thời đem vật phẩm đấu giá thứ ba đổi thành “Ánh nắng”, sợi dây chuyền này không phải là hãng Y-Crystail không bán sao?
Lòng ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng xẹt qua dây chuyền, con ngươi đen như mực trở nên u ám, đôi môi lạnh bạc nâng lên một đường cong tà nịnh, đóng lại cái hộp để dây chuyền, Lãnh Tĩnh Hàn nhìn về phía Hình Thiên, lãnh đạm nói: “Hành động về sau cậu không cần đi nữa!”
“Nhưng…” Hình Thiên muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói, lão đại căn dặn như vậy, tự nhiên anh có tính toán.
“Mặt khác, điều tr.a mối quan hệ giữa Mộ Thiên Thanh và cái tên Vương Chí Huy của tập đoàn điện tử Tín Đức là như thế nào!” Lãnh Tĩnh Hàn vừa căn dặn vừa đi đến trước quầy bar nhỏ, buông hộp trang sức trong tay, lấy ra một chai rượu đỏ, chia ra rót hai chén.
Hình Thiên lên tiếng trả lời, mặc dù trong lòng nghi ngờ muốn ch.ết, nhưng anh ta chỉ có thể ép mình phỏng đoán.
Từ hôm qua, yêu cầu Trương cục phái cảnh sát viên tới bảo vệ hiện trường, đến hôm nay bán đấu giá “Ánh nắng”, cộng thêm vào lúc này lại muốn điều tr.a mối quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Vương Chí Huy, mỗi một chuyện giống như đều lộ ra thâm ý…