Chương 112: Rượu đời Thanh (2)
"Đúng, cô không nghe lầm, tôi muốn cô uống rượu!"
Khóe môi Tả Đằng Tây Tử nâng lên một nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu nói với Hắc Diêm Tước,"Tước, chắc không có vấn đế gì nếu em ‘đưa’ rượu đời Thanh cho người làm của anh uống phải không?"
Khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong lên đầy khêu gợi, liếc nhìn chai rượu đời Thanh, nhẹ giọng thốt ra:"Tây Tử, rượu ngon như vậy, nếu như em không tiếc, tôi cũng không ngại!"
"Ha ha, sao lại như vậy? Thật là một cô gái có đức hạnh, không đúng, nhìn tôi, tôi quên mất tên cô rồi!"Tả Đằng Tây Tử khinh bỉ thốt ra, đem nắp chai rượu mở ra, đưa tới trước mặt Tường Vi, "Coi như tôi cám ơn cô vì tối hôm qua đi mua rượu cho tôi đi!"
Tường Vi nhìn chăm chú vào chai rượu kia, tửu lượng của cô rất kém, nếu sáng sớm, bụng trống rỗng mà uống vào. . . . . sẽ đau dạ dày.
"A! Tước, hình như người làm nữ của anh muốn từ chối ‘ý tốt’ em nha!" Tả Đằng Tây Tử cố ý hô lên.
"Không. . . . . . Không dám!Tả Đằng tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi sẽ uống…..tôi sẽ Uống....uố...ng!"
Nín thở thật lâu, Tường Vi cầm chai rượu đời Thanh lên, hai mắt nhắm lại, ừng ực ừng ực, khó khăn nuốt xuống bụng.
Rượu này, vị rất giống rượu nếp, cho dù rất thơm, uống vào trong miệng vẫn rất cay nồng!
"Ơ, không tệ lắm, Tước, em nói mùi vị rượu này không dễ làm say lòng người, tối hôm qua nếu chúng ta uống rượu này. . . . . ." Tả Đằng Tây Tử cố ý đưa qua móng tay được sơn đỏ tươi, trêu đùa mu bàn tay của hắn đang đặt ở trên bàn ăn, mập mờ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu lưỡi, không để ý tới Tường Vi nữa, bưng bánh trứng qua, cầm dao nĩa lên cắt một mảng nhỏ, đưa tới miệng của Hắc Diêm Tước, như một nữ chủ nhân, xinh đẹp nói, "Tước, nếm thử một chút đi."
Hắc Diêm Tước há mồm cắn một cái, bắt đầu nhai nuốt một cách thong thả ung dung, động tác kia, thần thái kia, thật giống England ( T:chắc nói giống với người nước Anh =__=) , làm Tả Đằng Tây Tử cực kỳ si mê.
Tường Vi cắn chặt hàm răng, nuốt ngụm rượu đời Thanh cuối cùng, cảm giác rượu kia xẹt qua cổ họng của cô, như thiêu đốt ở trong dạ dày, khẽ thở hổn hển, cô run giọng nói thốt ra: "Tả Đằng. . . . . .Tiểu thư! Cám ơn. . . . . . Rượu của cô!"
"Ah, uống nhanh như vậy à? Tôi vừa nói xong, cô đã uống gấp như vậy, ha ha."
Tròng mắt Tả Đằng Tây Tử thoáng qua một tia ác độc, chỉ là một phụ nữ thấp kém, nhà họ Hắc lớn như vậy,chỉ có người phụ nữ này tự do ra vào nhà họ Hắc, bằng trực giác của phụ nữ, cô biết cái người làm nữ này, không phải người làm nữ bình thường hay đơn giản như vậy!
Nhưng mà, cô không biết, một cô gái mà không dám lộ rõ mặt, nhất định là gương mặt xấu xí vô cùng, nhưng tại sao có thể phục vụ Hắc Diêm Tước?
"Tây Tử, không còn việc gì quan trọng thì kêu cô ta đi đi, đừng làm trở ngại chúng ta dùng cơm, sau đó, tôi sẽ sai người đưa cho em về."
Hắc Diêm Tước lạnh lùng mở miệng, sự lạnh nhạt trong lời nói làm người khác không nghe ra hàm nghĩa.
"Phải . . . . . Tiên sinh, tôi lui xuống trước. . . . . ."
Nhịn nấc rượu, Tường Vi xoay người lại, ra khỏi phòng ăn, rượu đời Thanh đang sôi trào trong dạ dày, làm cô muốn phun ra, nhưng cô đã uống hết một chai!
Không chút nào quan tâm hướng đi của Tường Vi, lời nói Hắc Diêm Tước nghe vào trong tai Tả Đằng Tây Tử, làm cô vui mừng,"Tước, anh không đưa em về được sao? Thuận tiện em dẫn anh gặp anh trai của em, như thế nào?"
Trong nháy mắt, mặt của Hắc Diêm Tước trở nên xanh mét, hắn lạnh lùng hừ nói: "Chưa đến lúc!"
"Ừm. . . . . . Như vậy, nếu vậy. . . . . ." Tả Đẳng Tây Tử sợ chọc giận hắn, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất bĩu bĩu môi, không khí có chút lúng túng.
Không biết, đang lúc này, Hắc Diêm Tước chợt thả dao nĩa trong tay ra, cầm khăn lau khóe miệng một chút, lạnh nhạt nói…..
"Tôi ăn xong rồi, em dùng chậm! Sau đó tôi sẽ sắp xếp người chở em về."
Ném khăn ăn xuống, hắn nện bước ưu nhã, lạnh lùng rời đi.
Tả Đằng Tây Tử nhìn bóng lưng to lớn của hắn, không khỏi thở dài, người đàn ông này nói biến sắc liền biến sắc, mặc dù cô có thói quen được người khác che chở trong lòng bàn tay, nhưng mà, đàn ông khó càng chinh phục, hứng thú khiêu chiến của cô càng cao! ( T: Trèo cao có ngày té đau = =)
Chờ coi, Hắc Diêm Tước, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ cúi xuống xưng thần với em!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
"Nôn………."
Tường Vi lảo đảo chạy đến,rốt cuộc, khi đi ngang qua một bụi cỏ, nhịn không được mà ói lên ói xuống!
Rượu đời Thanh này cũng không phải rượu có nồng độ cao, có lẽ là do cô không có kinh nghiệm uống rượu, lần này uống một chai rượu đời Thanh lớn mà bụng rỗng, làm cho cô chịu không nổi!
Trong dạ dày đau đến khó chịu!
Chợt, sau lưng có một cỗ sức lực lôi kéo thân thể của cô, làm cô chóng mặt rồi đụng vào một lồng ngực lớn.
"Ưmh. . . . . ." Môi của cô lập tức bị rót nước trà vào. . . . . .
"Uống hết trà giải rượu này đi!"
Giọng nói kìm chế sự tức giận, quanh quẩn ở vành tai, kỳ quái là, giọng nói này dễ nghe đến kỳ lạ!
Cô mở đôi mắt đẫm lệ ra, không thể tin được mà nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của tiên sinh!Trong lòng lặng lẽ có một dòng nước ấm chảy qua, cô biết tiên sinh. . . . . .luôn có hàng ngàn bộ dáng, là tà ác, là giận dữ , là tàn nhẫn, là luống cuống , là điên cuồng, là lạnh lùng. . . . . . Vậy mà lúc này, là cái gì chứ?
Cô có chút mê hoặc, chợt chìm đắm trong tròng mắt như ánh sao lại đen như mực của hắn, như ánh sáng long lanh, ấm áp chiếu vào trong trái tim cô!
Tiên sinh. . . . . .Rất đẹp nha!
Lúc còn nhỏ,mỗi lần cô không nhịn được mà liếc trộm khuôn mặt tiên sinh, cho dù gò má, cô cũng cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào đẹp hơn hắn!
Thẩm Tường Vi, mày thật vô dụng, người đàn ông đáng sợ như vậy, vậy mà mày cảm thấy mê người!
Than thở!
"Thẩm Tường Vi! Cô đừng nói cho tôi biết cô đã say! Đứng vững cho tôi! Đáng ch.ết! Người phụ nữ vô dụng này!"
"Ừm. . . . . ."
Cô có chút mơ mơ màng màng, thật ra thì, thật ra thì giọng nói của hắn rất êm tai, rất giống ốc đảo ở sa mạc, làm người ta, làm người ta. . . . . .
"Thẩm Tường Vi, đáng ch.ết! Cô dám cho tôi nhìn bộ dạng say khướt của cô thử xem!"