Chương 13
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc liền bị mở ra.
“Tổng giám đốc, tiểu thư Thượng Quan muốn gặp ngài, ngài xem...” Anna do dự, cô thật ra cũng không rõ ràng lắm vị tiểu thư Thượng Quan này muốn làm gì, càng không biết Tổng giám đốc nhà mình có ý gì, vì thế, cũng chỉ có thể tới thông báo mà thôi.
“Anna, hiện tại là giờ làm việc, tôi không nghĩ giờ là thời điểm để người ta có thể tùy tiện tới đây gặp tôi.”
An Mặc Hàn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chuyên chú như cũ xem tài liệu trong tay.
“Tôi biết rồi Tổng giám đốc, tôi sẽ xử lý tốt.”
Anna trở lại cương vị làm việc của mình, gọi một cú điện thoại cho nhân viên quầy lễ tân.
“Tổng giám đốc rất bận, không gặp bất luận người nào.”
Cô gái ở quầy lễ tân sau khi cúp điện thoại, liền nở một nụ cười chuyên nghiệp với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang đứng trước quầy.
“Thế nào, có phải Tổng giám đốc các cô muốn gặp tôi đúng không.”
Tiếng nói của cô ta tràn đầy mê hoặc cùng kiêu căng, vừa nhìn cũng biết là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.
“Xin lỗi, tiểu thư Thượng Quan, hiện tại Tổng giám đốc không có thời gian.”
“Cái gì...”
Lần này cô ta không bình tĩnh nổi nữa, trên mặt cô ta vốn là nụ cười tự tin tức khắc liền cứng lại, lớp trang điểm dày đặc của cô ta lúc này đây bỗng trở nên thật châm chọc.
“Mặc Hàn đang bận, vậy tôi ở chỗ này chờ anh ấy, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm, anh ấy sẽ đến.”
Dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư, nên có tu dưỡng, cô ta vẫn phải có, cô ta xoay người đi đến sô pha, ưu nhã ngồi xuống, có người mang đến cho cô một ly cà phê.
Cô ta cười tao nhã, thế nhưng, trong lòng có chút tức giận, cô ta là Thượng Quan Hồng, là thiên kim tiểu thư tập đoàn Thượng Quan, công ty nhà cô ta đứng trong top mười công ty dẫn đầu thế giới, lúc này cô ta muốn dạng đàn ông như thế nào mà chả được, nhưng cô ta chỉ vừa ý một mình An Mặc Hàn.
Nhớ tới người đàn ông kia, khóe môi Thượng Quan Hồng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, cô ta nhất định sẽ có được người đàn ông kia, người đàn ông đó là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất trên thế giới, anh có một đôi mắt hoa đào làm cho cô ả say đắm, không tự chủ được mê muội, anh có thân phận cao quý cùng vóc dáng kiêu ngạo, càng làm cô ta muốn có được anh.
Dù sao cũng là một người có giáo dưỡng, Thượng Quan Hồng đàng hoàng mà ngồi xuống chờ An Mặc Hàn, người đàn ông kia, nếu như dễ dàng bị nắm trong lòng bàn tay như vậy, thì sẽ không phải là An Mặc Hàn mà cô ta thích.
Trong phòng làm việc An Mặc Hàn biết được Thượng Quan Hồng đang ở dưới lầu công ty chờ anh, nhưng một chút phản ứng cũng không có, anh chỉ chán ghét mà nhíu nhíu mày, sau đó liền tiếp tục làm việc.
Lúc này, điện thoại di động của anh không đúng lúc mà vang lên.
“Tốt nhất là có việc hãy nói.”
“Hàn, cậu rất bận sao?”
Giọng nói đầu bên kia điện thoại cũng rất lạnh nhạt.
An Mặc Hàn không trả lời vấn đề của cậu ta, tiếp tục xem tài liệu, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt hoa đào nheo lại.
“Có chút, Toàn Ti Dạ, ở chỗ tôi có phần tài liệu, có lẽ cần sự giúp đỡ của cậu.”
Anh nói sinh động như thật, người đàn ông đầu dây bên kia không hề biết mình đã bị hãm hại.
“Cần tôi giúp sao?”
Trong một ngôi nhà xa hoa, Toàn Ti Dạ một mình một người ngồi trên ghế phòng ăn, anh đang dùng cơm trưa, nghe An Mặc Hàn nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại, đôi mày đẹp đẽ chau lại.
“Được, biết rồi, một lúc nữa tôi sẽ tới.”
Toàn Ti Dạ để điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm trưa, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc không thôi, An Mặc Hàn có thể có chuyện gì cần anh giúp đỡ đây, lẽ nào là An Dĩ Mạch... Toàn Ti Dạ lắc đầu một cái, tiếp tục ăn cơm, nhưng mà trong lòng vừa nghĩ tới An Dĩ Mạch, liền rùng mình một cái.
Phòng làm việc của An Mặc Hàn nghênh đón một người đàn ông, thế nhưng cũng không phải Toàn Ti Dạ, mà là Chiêm Nam Huyễn.
Nhìn Chiêm Nam Huyễn tao nhã phẩm cà phê, rốt cục An Mặc Hàn cũng hiểu được vì sao Toàn Ti Dạ lại không thích ở cùng Chiêm Nam Huyễn, bởi vì, bất kỳ người đàn ông nào, ở trước mặt Chiêm Nam Huyễn cũng đều sẽ mất đi cái từ tao nhã này.
“Hàn, vừa nãy ở dưới lầu tôi nhìn thấy một vị tiểu thư rất xinh đẹp.”
Chiêm Nam Huyễn cười rất đắc ý, anh có khả năng đã gặp qua một lần là không thể quên, dĩ nhiên biết người phụ nữ đó là ai.
“Cũng không phải người quan trọng, chẳng qua đây chỉ là món quà mà tôi muốn tặng cho Toàn Ti Dạ thôi.”
“Ồ?”
An Mặc Hàn không hề trả lời nghi vấn của Chiêm Nam Huyễn, nhếch miệng cười cợt, ha ha, nhanh thôi có thể nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Toàn Ti Dạ rồi.
“Rầm...”
Cuối cùng, cửa lớn văn phòng bị phá tan, một người đàn ông nổi giận đùng đùng từ bên ngoài tiến vào.
“Đây là làm sao vậy?”
Chiêm Nam Huyễn là một người đàn ông ưu nhã, nhìn thấy tình hình như vậy nên khó mà chấp nhận nổi.
“An Mặc Hàn, tôi nhớ dai lắm đấy, cậu thật giống An Dĩ Mạch, từ nhỏ chuyên môn chơi xỏ tôi.”
Toàn Ti Dạ tự rót cho mình một cốc nước, một hơi uống sạch, sau đó ngồi cạnh Chiêm Nam Huyễn.
“Tôi thật oan ức nha.”
“Cậu oan ức, con mẹ nó, cậu đừng có mà ở đó giả bộ đáng thương, lão tử tôi đây sẽ không tin cậu nữa đâu.”
“Dạ, ăn nói cẩn thận.”
Rốt cục, người đàn ông tao nhã như Chiêm Nam Huyễn cũng không ngăn được lời mắng chửi thô tục của Toàn Ti Dạ.
“An Mặc Hàn, người phụ nữ kia là đến tìm cậu, là cậu cố ý có đúng không?”
An Mặc Hàn nghe thấy Toàn Ti Dạ lên án, nhún nhún vai, ngầm thừa nhận.
“Cô ta đi chưa?”
“Nói thừa, đương nhiên là bị lão tử đuổi đi rồi, cơ mà, lần này, lão già nhà tôi lại sai người tới đây muốn bắt tôi về, tôi sẽ nhớ kỹ, An Mặc Hàn, là tại cậu làm hại tôi không có tự do.”
Toàn Ti Dạ vừa nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi cùng người phụ nữ kia tranh chấp, không nhịn được liền hung hăng trừng mắt về phía An Mặc Hàn.