Chương 14
Anh vội vã ăn qua loa cơm trưa liền đến công ty An Mặc Hàn, thế nhưng vừa đến dưới lầu công ty liền nghe thấy một giọng nói xa lạ.
“Toàn Ti Dạ?”
Ở đây rất ít người biết anh, hơn nữa anh nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này liền biết ngay cô ấy chỉ là hỏi thử thôi, xem chừng là không thực sự quen biết.
Trong khi anh dừng bước, Thượng Quan Hồng đã đi tới trước mặt anh, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ kiêu căng trước mặt này, có chút quen quen, nhưng vẫn không nhớ ra được.
Thượng Quan Hồng nhìn người đàn ông trước mặt cũng lạnh nhạt như An Mặc Hàn vậy, trong mắt lóe lên ánh nhìn nồng nhiệt, cô ta chưa từng gặp Toàn Ti Dạ, song cô ta đã từng thấy ảnh anh, nhưng đợi đến lúc nhìn thấy người thật thì cô ta cũng phải nặng nề mà thở hắt ra.
Người đàn ông này một thân hơi thở lạnh như băng, khí chất vương giả đó như nắm chắc trong tay hết thảy mọi việc, làm cô ta sâu sắc say đắm, anh là đối tượng xem mắt của cô ta hai ngày trước, thế nhưng cô ta biết ngày đó cả hai đều không xuất hiện.
“Ai vậy?”
Toàn Ti Dạ lạnh nhạt hỏi, cũng không cho phép Thượng Quan Hồng lùi bước, nhưng cô ta lại âm thầm nhíu nhíu mày, người đàn ông này quá lạnh lùng rồi, cô ta vẫn là thích người đàn ông dịu dàng, thâm tình như An Mặc Hàn hơn.
“Xin chào, tôi tên là Thượng Quan Hồng.”
Cô ta cười quyến rũ, thế nhưng từ đầu đến cuối Toàn Ti Dạ đều không liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Toàn Ti Dạ tất nhiên biết Thượng Quan Hồng là ai, chỉ là anh thật sự không định để ý đến cô ta, vì vậy vòng qua người cô ta tiếp tục bước về phía trước.
Nhìn thấy có người đối xử với mình như vậy, cho dù có tu dưỡng tốt hơn nữa Thượng Quan Hồng cũng không thể nhẫn nại được, cô ta hung hăng nhìn người đàn ông lạnh lùng hoàn toàn không có ý định để ý đến mình.
“Toàn Ti Dạ, anh không nên đắc ý, anh đừng quên, chú Toàn rất hy vọng chúng ta kết hôn đấy.”
Rốt cục, Toàn Ti Dạ cũng không muốn bản thân trở thành nam chính trong trò hề này, anh liền xoay người rét lạnh mà nhìn Thượng Quan Hồng, bây giờ nhìn thấy người phụ nữ này anh đã ngán ngẩm rồi, thật không hiểu lão già nhà anh nhìn trúng cô ta ở điểm nào.
“Cô khẳng định lão già nhà tôi nói đúng là chúng ta kết hôn chứ, tôi không ngại có người mẹ kế không lớn hơn tôi là bao đâu, chỉ là lão già nhà tôi nên chú ý rằng người của ông ta đang hăm hở chạy đến dưới lầu công ty người khác quấn quýt lấy người ta không tha, người phụ nữ như vậy thật không biết xấu hổ.”
Sau khi nói xong cũng mặc kệ Thượng Quan Hồng mặt đang xám xịt như gan heo mà tiêu sái rời khỏi, chỉ nghe được phía sau tiếng Thượng Quan Hồng tức giận rời đi, anh không để ý lắm lắc đầu một cái, biết ngay An Mặc Hàn gọi anh tới không có chuyện tốt gì mà.
“Cậu khẳng đinh cậu làm thế lão già nhà cậu sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
Chiêm Nam Huyễn có chút không chắc chắn hỏi, anh xin thề, cha Toàn Ti Dạ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.
“Tôi mặc kệ ông ấy nghĩ thế nào.”
Dù sao người phụ nữ như vậy anh cũng không cần, ai thích cần thì cần, chẳng qua là nhớ tới hai ngày trước An Mặc Hàn vẫn có thể ăn cơm cùng Thượng Quan Hồng kia, anh cũng thấy bội phục ánh mắt An Mặc Hàn.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cùng người phụ nữ đó không hề có một chút quan hệ nào, cô ta làm sao có thể đến gần tôi trong vòng 1m chứ.”
Thấy ánh mắt Toàn Ti Dạ, An Mặc Hàn biết ngay cậu ta không có ý tốt nghi ngờ mình, nhưng anh vô tội mà.
“Thôi đi, vậy mà cậu còn ăn cơm cùng cô ta?”
Toàn Ti Dạ cũng không để cậu ta thoải mái, ai bảo cậu ta chỉnh anh chứ.
“Chỉ là xã giao thôi.”
Không thể không hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, tập đoàn Thượng Quan dẫn đầu trong giới giải trí, anh muốn tấn công giới giải trí trước tiên nhất định phải hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, gọi cả Dĩ Mạch tới nữa.”
Chiêm Nam Huyễn nhẹ nhàng nói, hai người còn lại sau khi nghe xong cũng không có ý kiến gì, từ trước đến giờ có ý kiến nhiều nhất chính là Toàn Ti Dạ, cũng không phản đối, dù sao Dĩ Mạch mấy năm rồi không về nước, bọn họ là bạn bè, nên gặp thì vẫn phải gặp.
“Dạ, cậu chịu trách nhiệm thông báo cho Dĩ Mạch.”
Toàn Ti Dạ vốn không có ý kiến gì, nhưng khi Chiêm Nam Huyễn nói xong câu này anh liền rơi từ Thiên đường xuống Địa ngục, vì sao, vì sao lại là anh đi mời An Dĩ Mạch chứ, anh không muốn đâu.
“Tại sao lại là tôi?”
“Bởi vì chúng tôi đều rất bận, tạm thời không có thời gian, đúng rồi, Dĩ Mạch hẳn là đang ở biệt thự Ly Sơn, cậu đi đón cô ấy đi.”
An Mặc Hàn tiếp tục hoàn thành tài liệu trên tay mình, vì buổi tối có thể ăn cơm thật ngon, bây giờ anh chỉ có thế nắm chặt thời gian để làm việc.
“Huyễn, cậu đi cùng tôi đi, như vậy sẽ có thành ý hơn không phải sao, với cả Dĩ Mạch nhìn thấy cậu sẽ rất vui đấy.”
Trong giọng nói Toàn Ti Dạ tràn ngập kỳ vọng, hoàn toàn không có chú ý tới người nào đó nghe được anh nói Dĩ Mạch mà nhìn thấy Chiêm Nam Huyễn sẽ rất vui vẻ thì không khí chung quanh dần dần trở lạnh.
Nhưng Chiêm Nam Huyễn lại cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo, anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chỉ làm việc như cũ, được rồi, anh phải thừa nhận, An Mặc Hàn thật nhỏ mọn.
“Ô, làm sao cảm thấy lành lạnh thế, bây giờ mới tháng 10 không nên thế mới phải.”
Toàn Ti Dạ tự lẩm bẩm, sao anh có cảm giác có một luồng khí lạnh bắn tới anh nhỉ.
“Dạ, tôi muốn về nhà một chuyến, đi thôi, thời gian không còn sớm, cậu đi đón Dĩ Mạch, sau đó hãy đến thẳng Phi Tinh Đới Nguyệt trước, Hàn, đừng đến muộn nha.”
Mặc kệ An Mặc Hàn có nghe thấy hay không, lôi kéo Toàn Ti Dạ đi mất.
“Ơ, tôi...”
Toàn Ti Dạ còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Chiêm Nam Huyễn lôi kéo rời khỏi văn phòng An Mặc Hàn.