Chương 7: Tôi đến từ địa ngục, vậy nên người đứng sau lưng tôi là thần chết
Kể từ khi Lôi Thần Phong rời đi thì không một ai dám bắt chuyện với cô, kể cả Tiểu Dương. Cuộc sống của cô giường như chẳng có sự khác biệt, suốt ngày quanh quẩn bên những luống hoa nhỏ. Khi cô đang cẩn mẩn tưới nước thì chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Đồng Lệ Giao. Lôi Thần Phong không cho phép cô liên lạc với bất cứ ai ở cô nhi viện, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng cô lại bất an vô cùng.
Vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp.
- Khả Thiên à, má Phùng…
Chưa kịp nói hết câu đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc không ngừng.
- Giao Giao, má Phùng sao rồi? Cậu mau nói đi!
- Khả Thiên à, má Phùng rất nguy kịch… cậu ở đâu mau về đi…
Điện thoại trong tay Tôn Khả Thiên rơi xuống đất. Hai bàn tay cô run run buông thõng bất lực. Nước mắt không cầm được đã ướt đẫm hai gò má.
“Không được! Má Phùng! Má không thể có chuyện gì. Chẳng phải bác sĩ đã nói chỉ cần ý chí bệnh nhân mạnh mẽ có thể tỉnh lại hay sao? Con cầu xin má đừng bỏ rơi con…”
Tôn Khả Thiên một mình chạy ra khỏi biệt thự, bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Giờ cô không thể nghĩ thêm một chút gì nữa rồi. Mặc kệ Đồng Lệ Giao nghi ngờ trước đây cô đã nói dối đi làm ở thành phố khác, mặc kệ Lôi Thần Phong cấm cản. Điều cô quan tâm lúc này chỉ có má Phùng thôi. Nếu không được nhìn thấy má Phùng ngay bây giờ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Tại tầng 50 tòa nhà Lôi thị, người đàn ông âu phục đen tuyền tập trung nhìn vào đống tư liệu trên bàn, biểu cảm trên mặt vô cùng khó đoán, ngón trỏ chạm nhẹ vào bờ môi bạc. Cõ lẽ cô ta đã để lại cho anh một ấn tượng không thể tệ hơn, một người không quá khứ, cho dù có điều tr.a lại nhiều lần nhưng không thể tìm ra bất cứ manh mối gì, kể cả từ sợi dây chuyền mà cô đã bán đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rồi sau đó một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Không cần nhìn cũng biết đó là Duật Trác Minh bởi lẽ kẻ đủ gan mở của khi chưa được sự đồng ý của anh chỉ có mình hắn.
- Thần Phong, em vừa gặp chị dâu vội vã bắt taxi đi đâu đó, tâm trạng có vẻ không được tốt.
Mi tâm nhíu chặt, anh ngay lập tức đứng dậy rời khỏi phòng. Duật Trác Minh thì phát hiện ra mình đã nói một tin tức không nên nói. Cũng chạy theo sau để xem kịch vui.
Tôn Khả Thiên xuống xe, chạy thật nhanh về phía phòng hồi sức nhưng bỗng nhiên đụng phải một người đàn ông cao lớn trước mặt. Cô bị ngã trên đất rất đau nhưng nhanh chóng ngồi dậy. Bây giờ cô không được phép chậm trễ, má Phùng còn ở trong đó chờ cô.
Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông thì tim cô như lỡ đi vài nhịp.
Đó chẳng phải là người luôn đi cùng Lôi Thần Phong đó sao. Tại sao anh ta lại ở đây? Không lẽ…
Chưa đợi Tôn Khả Thiên phản ứng thì Ám Dạ đã lên tiếng.
- Mời phu nhân đi theo chúng tôi. Chủ tịch đang chờ cô ở trong phòng.
Tôn Khả Thiên không muốn đôi co cùng anh ta. Hơn ai hết cô hiểu rõ nếu bây giờ theo anh ta thì cô sẽ mãi mãi mất đi cơ hội gặp má Phùng. Cô liều mạng chạy vượt qua người đàn ông ấy để vào phòng hồi sức nhưng chỉ mới được hai bước toàn thân đã bị nhấc bổng lên.
Trong căn phòng VIP của bệnh viện, người đàn ông âu phục đen tuyền lặng lẽ ngồi trên ghế sofar, tờ báo trên tay che kín toàn bộ khuôn mặt. Tựa như những gì Tôn Khả Thiên nhìn thấy ở đêm hôm đó.
- Lôi Thần Phong, anh đưa tôi đến đây là làm gì.
Mặc kệ Tôn Khả Thiên đã mất hết kiên nhẫn, mặc kệ ánh mắt cô đã đỏ ngầu lên vì giận giữ, Lôi Thần Phong vẫn duy trì lãnh đạm, không nói một từ nào. Thời gian trôi qua cực kỳ nặng nề và khó khăn, mãi đến khi người đàn ông nhấp một ngụm rượu trong ly thủy tinh xinh đẹp thì mọi thứ mới trở nên dễ thở hơn một chút.
- Tôi nghĩ cô biết mình nên làm gì.
- Lôi Thần Phong, mau thả tôi ra, nếu má Phùng có chuyện gì cả đời này tôi sẽ hận anh!
Lôi Thần Phong quăng cho cô một ánh mắt kinh thường.
- Cô có tư cách hận tôi sao?
Hai mắt Tôn Khả Thiên đỏ ngầu, không còn biểu hiện kích động nữa, ngược lại ngoan ngoãn đứng im tại chỗ. Cô ngước nhìn Lôi Thần Phong, nhìn anh ta lâu hơn một chút, nhìn thấu từng mạch máu đang được lấp đầy bởi những giọt máu lạnh lẽo kia.
Giữa khoảng không thinh lặng, tiếng bật cười nho nhỏ thoát ra rồi tan biến, sao mà thê lương và đau đớn như vậy.
Cô tiến đến gần anh ta thêm một chút, mang chút ý chí cuối cùng để đặt cược vào canh bạc này. Lôi Thần Phong càng không có ý ngăn cản..
- Được, Lôi Thần Phong anh muốn biết đúng không? Tôi sẽ nói cho anh biết.
Cô bước đến cạnh bàn, cũng cách người đàn ông trước mặt một khoảng rất gần, thậm chí chỉ cần đưa tay là có thể chạm mặt. Cô cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm sạch sẽ.
- Tôn Khả Thiên tôi đến thế giới này từ địa ngục, vậy nên người đứng đằng sau lưng tôi là thần ch.ết.
Nói xong cô đập mạnh ly rượu vang xuống bàn, giữ lại một mảnh thủy tinh sắc bén. Ánh đèn chiếu rọi vào mảnh thủy tinh khiến nó lóe sáng rực rỡ, nếu nhuốm thêm màu đỏ thẫm sẽ trở nên tuyệt hảo biết nhường nào.
Mảnh thủy tinh sắc lạnh kề vào chiếc cổ mảnh khảnh, không chút lưu tình cứa vào da thịt để nhuốm trên mình sắc đỏ rực. Từng dòng máu đỏ chảy xuống nhuộm đỏ một bên cổ áo thế nhưng ánh mắt người con gái ấy vẫn sắc bén nhìn người đàn ông trước mặt.
- Tôi là quân cờ trong tay anh, vậy sống ch.ết của tôi do anh lựa chọn.
Lôi Thần Phong nheo đôi mắt đen thẫm, dường như phản ứng của người đàn ông này rất khó để người ta nắm bắt. Đây là ván cược sinh mệnh cực kỳ mạo hiểm mà Tôn Khả Thiên có thể dùng vào lúc này. Hy vọng một kẻ kiêu ngạo sẽ không bao giờ để con cờ ch.ết khi hắn chưa cho phép. Và vì cô tin nếu cô ch.ết đi mọi kẻ gây đau khổ cho cô sẽ bị chôn vùi theo cùng. Sẽ có người thay cô làm điều đó.
- Chị dâu, bỏ thứ đó xuống mau, rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên Duật Trác Minh nhìn thấy có một người dám uy hϊế͙p͙ anh họ, đó lại là một cô gái yếu ớt. Mảnh thủy tinh sắc bén cứa càng lúc càng sâu vào da thịt, hơn nữa lại là vị trí cực lỳ nguy hiểm, chỉ cần cứa sâu thêm chút nữa sẽ đứt động mạch cảnh ngay lập tức.
- Thần Phong, nếu cứ như vậy chị dâu sẽ mất mạng.
Dẫu biết rằng trong từ điển sống của anh họ không có hai từ “thỏa hiệp”, nhưng Duật Trác Minh không đành lòng nhìn cảnh đổ máu xảy ra.
- Lôi Thần Phong, tôi hỏi một lần nữa, có thả người hay không?
Ngữ khí sắc bén không lẫn chút sợ hãi, đối lập với vẻ lạnh lẽo ch.ết chóc.
Duật Trác Minh đương nhiên biết Lôi Thần Phong cho đến giờ phút này vẫn chưa muốn lấy mạng Tôn Khả Thiên, vì nếu cô ch.ết thì tự tôn của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mãi mãi là vết nhơ khiến anh không thể nào ngẩng cao đầu với bản thân cho đến cuối đời. Vậy nên Duật Trác Minh anh sẽ vì người anh em mà làm chuyện điên khùng.
- Chị dâu, tôi sẽ đưa chị ra khỏi đây, mau bỏ xuống đi.
Hành lang bệnh viện rộng thênh thang, khắp nơi chỉ một màu trắng buồn tĩnh mịch, là màu của biệt ly và ch.ết chóc. Cánh cửa phòng hồi sức mở ra, Đồng Lệ Giao thẫn thờ bước ra tựa như một kẻ không hồn, vừa nhìn thấy Tôn Khả Thiên liền không cầm lòng được ôm trầm khóc lớn.
- Khả Thiên à, mình biết phải làm sao bây giờ… má Phùng đã…
Một cảm giác bật lực và đau đớn đột ngột dội vào cõi lòng, Tôn Khả Thiên đưa đôi bàn tay còn dính máu của mình vuốt lên mái tóc rối bời của Đồng Lệ Giao, tâm như ch.ết lặng, không còn đau đớn, cũng chẳng rơi lệ.
Cô nhi viện yên tĩnh đến lạ thường. Tôn Khả Thiên lặng lẽ ngồi trong căn phòng làm việc nhỏ, nhặt nhạnh những di vật sót lại, tay phủi nhẹ lớp bụi dày trên đống sách cũ rồi lần lượt xếp chúng ngay ngắn vào thùng nhỏ, thỉnh thoảng lại lười nhác nhìn Duật Trác Minh, anh ta cũng đã rất vất vả rồi.
Ba ngày qua anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều, tuy không biết mục đích phía sau những hành động ấy là gì, nhưng Tôn Khả Thiên cô là người có ơn tất báo.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi, anh về nghỉ ngơi đi.
- Chị dâu, chị mới là người cần đi nghỉ. Tôi nghĩ mọi người không ai muốn nhìn thấy chị như vậy.
Duật Trác Minh quả thật có chút không an tâm với cô gái này. Sợ rằng nếu anh không xuất hiện vào lúc này e rằng cô sẽ đày đọa bản thân mình thêm nữa. Đã ba ngày cô không ngủ, cũng chẳng buồn nói chuyện với ai. Trước câu nói của Duật Trác Minh thì chỉ biết bật cười.
Không phải trên thế gian này thứ gì muốn cũng có được. Nếu được lựa chọn thì có ai muốn đau thương cơ chứ.
- Chắc cậu cũng chẳng dễ chịu gì khi gọi tôi là chị dâu. Gọi tôi là Khả Thiên được rồi.
Duật Trác Minh có chút đồng tình. Một tiếng chị dâu này cũng quá nặng nề đi. Dù sao Tôn Khả Thiên so với anh vẫn còn kém tuổi, gọi như vậy vậy quả thực không tồi.
- Khả Thiên, tôi khuyên cô không nên đối đầu với anh Thần Phong, với cô sẽ cực kỳ bất lợi. Cô nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sẽ đón cô về nhà.
Lại một lần nữa Tôn Khả Thiên bật cười. Nhà ư? Nhà cô ở đâu? Chỉ có một nơi duy nhất là nhà của cô, đó là nơi mẹ cô và má Phùng đang ở. Anh ta có thể đưa cô đến đó được sao.
Ngày hôm sau Tôn Khả Thiên trở về biệt thự Lôi gia, cũng không chờ Duật Trác Minh đến đón, là cô tự mình muốn trở lại. Người làm trên dưới không khỏi nhìn cô với ánh mắt khác lạ, nghi ngờ cô gái trước đây và bây giờ không phải là một người. Nếu nói mới cách đây vài ngày trong từng cử chỉ hành động, thậm chí là ánh mắt đều toát ra vẻ nhu nhược yếu đuối thì bây giờ ở cô chỉ thấy sự lạnh lẽo.
Trong căn phòng quen thuộc, bóng tối bao trùm tất cả bởi lẽ những nơi ánh sáng có thể lọt vào đều đã bị che khuất. Nếu không phải nhờ chiếc đồng hồ treo tường thì sẽ không biết được hiện tại mới chỉ mười giờ sáng.
Cô mệt mỏi nằm ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến khi cảm thấy có luồng khí lạnh đột ngột đập vào mới mơ hồ mở mắt. Người đàn ông xuất hiện trước mặt quá mức bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng. Vẫn biểu cảm khuôn mặt ấy, khó đoán và nguy hiểm.
- Có vẻ cô sống cực kỳ thoải mái.
- Phải cảm ơn Lôi Thần Phong anh đã cho tôi cuộc sống như vậy.
Đây là lần đầu chạm mặt đầu tiên của cô và anh kể từ lúc ở bệnh viện. Có thể so với lúc ấy cô có thể khống chế cảm xúc của mình tốt hơn, sẽ không phải là biểu hiện muốn lao đến và giết ch.ết anh ta hay gào thét thật lớn nhưng không có nghĩa trong lòng cô không hận.
Chỉ có điều anh ta đã tự tay hủy hoại con át chủ bài có thể khống chế cô. Vậy nên chẳng có lý do gì để tỏ ra sợ hãi và yếu đuối. Có thể anh ta sẽ nổi trận lôi đình đem cô ra hành hạ một trận hay đại loại đe dọa sẽ giết cô nhưng như vậy thì đã sao chứ? Tôn Khả Thiên cô còn sợ ch.ết sao?
- Không tệ, không tệ. Đáng lẽ cô nên tỏ thái độ này ngay từ đầu rồi. Cô quả thực có thiên phú về diễn xuất, tôi phải tạo điều kiện cho cô phát huy mới phải.
Anh nói xong liền biệt tăm biệt tích, đợi đến chiều khi chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế hôm trước lại đến nhà thì cô mới hiểu điều Lôi Thần Phong nói.
Nguyên lai anh ta muốn dẫn cô đến sự kiện thời trang tối nay, đây sẽ là sự đụng độ căng thẳng giữa hai nữ hoàng thời trang Á-Âu. Có tin đồn hành lang cho rằng có thể lần này Jenny Tôn sẽ đích thân xuất hiện, bởi vì tập đoàn Milan đang có ý hợp tác với Lôi thị nhằm gia nhập thị trường châu Á, đó cũng là lý do vì sao nhà thiết kế Jenny Tôn lại chịu đem những thiết kế của mình trình diễn trong sự kiện thời trang với vai trò là nhà thiết kế khách mời. Điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Sáu giờ tối khách mời có mặt đầy đủ, ai ai cũng chọn cho mình diện mạo đẹp nhất. Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm pha lê sáng lấp lánh càng tôn lên diện mạo hoàn hảo ấy. Nụ cười và cái nắm tay, mặt đối mặt nhưng ai có thể nhìn thấu tâm can của nhau? Không khí trang trọng luôn luôn ẩn chứa bí mật của nó, bao gồm cả sự giả dối và toan tính.
Lâm Hùng cùng Lâm Nhã Kỳ xuất hiện, toàn bộ như muốn òa lên, không thiếu nhũng lời biểu dương ca ngợi dành cho nữ hoàng thời trang châu Á. Lâm Nhã Kỳ chọn một bộ cánh màu trắng làm bằng chất liệu cao cấp, từng đường cắt may đều tinh tế và đạt sự chuẩn xác cao độ.
Lâm Nhã Kỳ mỉm cười hài lòng, chỉ một chút nữa thôi cô sẽ tỏa sáng, bộ trang phục này sẽ được cô đích thân trình diễn trên sàn catwalk. Jenny Tôn là gì chứ, cũng chỉ là nhà thiết kế khách mời, được trình diễn tác phẩm đằng sau cô ra mà thôi.
Dường như tâm điểm của sự chú ý đột ngột bị thay đổi khi chiếc Lamborghini dừng trước sảnh. Lôi Thần Phong lịch lãm bước xuống xe, toàn thân tây phục sang trọng toát lên khí chất vương giả hiếm thấy. Anh đưa tay vào bên trong để đỡ người đi cùng mình. Người con gái bước ra khiến tất cả nổi một trận náo loạn. Đây là lần đầu tiên sau hôn lễ chủ tịch Lôi cùng Lôi phu nhân xuất hiện.
Phóng viên liên tục chụp ảnh, này cũng coi như cơ hội hiếm thấy bởi lẽ Lôi tổng không hề có ý ngăn cản phóng viên chụp hình và cũng không có lệnh các báo không được phép đăng bài.
Cho dù đêm nay Jenny Tôn không xuất hiện thì tin tức chủ tịch Lôi cùng Lôi phu nhân xuất hiện cũng đã quá mức hot rồi. Xem như đêm nay họ đã thu được mồi lớn.