Chương 21: Chúng ta đã trở thành đồng minh
Buổi trưa Lôi Thần Phong đến đón cô xuất viện, nhưng không trở về biệt thự mà đến chỗ Lôi lão phu nhân.
- Khi nãy em có nghe anh Ngạn Nhiên nói ngày mai là sinh nhật bà nội. Nên tặng quà gì cho bà đây?
Lôi Thần Phong lãnh đạm, không có ý định trả lời câu hỏi này. Sao cô lại ghét cái điệu bộ ấy như thế chứ.
- Này, sao anh không trả lời? Lúc nào anh cũng im im như đang khinh nhau vậy?
“Két!!!”
Xe thắng đột ngột khiến Tôn Khả Thiên mất đà ngã người về trước, may mà cô tuân thủ tốt luật giao thông, ngồi vào ghế là thắt dây an toàn nên không bị thương tích gì. Chỉ có điều hồn cô suýt bị lực quán tính đánh văng ra ngoài tồi.
- Lôi Thần Phong, anh làm gì vậy? Em mới nhặt mạng từ quỷ môn quan về nên không muốn quay trở lại đó thêm lần nữa đâu!
- Cái tên Ngạn Nhiên em cũng gọi thuận miệng nhỉ.
Tôn Khả Thiên lè lưỡi, mũi hếch lên một chút kiểu như không để câu nói của Lôi Thần Phong vào trong mắt.
- Đương nhiên, anh Ngạn Nhiên chính là đại thần được rất nhiều sinh viên Y khóa dưới hâm mộ đấy, nghe nói trong trường còn có fan club nữa cơ.
Bàn tay khẽ siết chặt vào tay lái, không hiểu sao từ sau khi Tôn Khả Thiên tỉnh lại ạnh lại càng thấy cô giống Vũ Vũ. Cảm giác này không còn mơ hồ như trước nữa, mà rất chân thực.
- Đừng làm anh tức giận!
Tôn Khả Thiên muốn cãi lại vài câu nhưng khi lướt qua khuôn mặt tối sầm của Lôi Thần Phong thì miệng vô thức ngậm chặt lại, mang những ngôn từ chuẩn bị nói ra nuốt ngược vào trong.
“Phải nhịn, tránh mang họa diệt thân”.
Biệt thự Lôi gia sừng sững trên một quả đồi xanh biếc. Những đóa tường vi đỏ thắm nở rộ dưới ánh nắng vàng hoe, cô biết chúng đẹp nhưng chẳng thể yêu thích nổi. Có thể vì màu đỏ tươi ấy tựa như màu của máu.
Lôi lão phu nhân phiền muộn ngồi trên ghế hóng mát, nhìn thấy cô và Lôi Thần Phong bước xuống xe thì liền cười tít mắt.
- Phong, Khả Thiên hai đứa về sao không nói cho ta biết.
Những vết nhăn trên khuôn mặt bà vì nụ cười mà càng rõ nét hơn.
- Bà nội, cháu rất nhớ bà.
Tôn Khả Thiên ôm trầm lấy bà, cái ôm này thật ấm áp.
- Ngoan, để ta xem nào, vì sao lại gầy như vậy, có phải do Thần Phong bắt nạt con không?
Lôi lão phu nhân đột nhiên đánh mạnh vào tay Lôi Thần Phong giống như mặc định thằng cháu này đối xử tệ bạc với cháu dâu nhỏ của mình vậy. Cộng thêm cái vẻ mặt như âm hồn bất tán kia thì bà càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Bà nhất định phải trừng phạt đứa cháu trai này nếu không nó sẽ dọa cháu dâu chạy mất.
- Dạ đúng rồi bà nội, anh ấy rất hay bắt nạt con.
Câu nói như gia tăng lực sát thương cho những đòn đánh của Lôi lão phu nhân, mà Lôi Thần Phong cũng chẳng phản kháng, chỉ trừng mắt cảnh cáo cô đừng gây nháo.
- Bà ơi, anh ấy còn vừa trừng mắt dọa con kìa.
Trên mặt Lôi Thần Phong hiện rõ ba vạch đen sì, để mặc Lôi lão phu nhân đánh, đến khi cảm thấy không ổn, toàn thân mệt rã rời Lôi lão phu nhân mới chịu ngưng tay.
- Khả Thiên đi vào trong với bà, để mặc nó đi.
Lôi lão phu nhân kéo tay cô vào trong, trước khi rời đi Tôn Khả Thiên còn lén quay lại làm mặt xấu ý định trêu chọc Lôi Thần Phong nữa.
“Được lắm Tôn Khả Thiên, em lại dám tìm đồng minh trêu chọc tôi à”.
Buổi tối hôm đó cả cô và Lôi Thần Phong cùng ở lại, như thế nào mà bà nội lại sắp xếp cho cô và Lôi Thần Phong cùng ở một phòng, nói cách khác là nhân lúc cô đang tắm, lừa Lôi Thần Phong vào phòng rồi cho người chốt cửa bên ngoài.
Khi cô bước từ nhà tắm ra trên người chỉ quấn một tấm khăn tắm, đột nhiên thấy Lôi Thần Phong đang ngồi trên ghế chăm chú nhìn mình thì toàn thân muốn nhay dựng lên.
- Anh… anh ở đây làm gì, mau ra ngoài đi.
Anh hướng tầm mắt ra phía cửa chầm chậm nói.
- Nếu em tự mở được cánh cửa kia thì anh sẽ ra ngoài.
Tôn Khả Thiên không tin bèn tiến ra phía cửa nhưng làm cách nào cửa cũng không mở được. Chắc không có chuyện ngẫu nhiên như vậy chứ.
Thấy Lôi Thần Phong vẫn ung dung ngồi trên ghế xem tin tức, cô lại càng bực mình hơn. Anh ta thì hay rồi, dù có thế nào cũng đâu chịu thiệt thòi, người chịu tổn thất lớn nhất là cô đây này. Hiện tại trên người có mỗi một chiếc khăn tắm, thử hỏi làm sao mà cô không cuống lên cho được.
- Khả Thiên này, anh đã nghĩ ra món quà sinh nhật tặng cho bà nội rồi.
- Là… là gì?
Lôi Thần Phong đứng dậy, cố tình thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
- Một đứa chắt.
Lời của Lôi Thần Phong vừa dứt thì sắc mặt Tôn Khả Thiên đã tái đi vài phần, trong lòng run rẩy, bất giác lùi lại phía sau, chẳng may chân bị vướng vào tấm thảm, liền bị ngã một cú đau điếng.
Nghĩ đến vẻ đắc ý của cô lúc trưa thì anh lại muốn đùa giỡn thêm một chút. Nụ cười trên môi càng trở nên tà mị.
- Em có cảm giác trong người mình rất nóng?
Tôn Khả Thiên căng thẳng, đúng là từ sau khi tắm xong, toàn thân có chút nóng. Không phải là xuân dược chứ? Chẳng hiểu sao trong đầu cô lại nghĩ đến thứ này.
- Nhìn vẻ mặt của em có phải đã nghĩ ra được điều gì rồi? Em nói xem, trên người tôi, thứ gì hấp dẫn nhất?
Thấy anh càng tiến lại gần mình, cô lắp bắp trả lời thành thật.
- Tay. Tay anh có nhiều vein nổi lên. Rất hấp dẫn.
Lôi Thần Phong đứng hình, thầm chửi trong lòng một tiếng. Đúng là cô gái không có mắt nhìn.
- Tại vì em chưa được nhìn thấy hết thân thể của anh thôi. Đêm nay anh sẽ cho cho em biết, trên người anh còn có thứ hấp dẫn hơn rất nhiều.
Lôi Thần Phong duy trì vẻ mặt ma mị, tiện tay cởi một cúc áo trên cổ. Hành động lỗ mãng này khiến Tôn Khả Thiên sợ ch.ết khiếp.
Đúng, là anh đang muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi này của cô, xem như đây là sự trừng phạt cho sự ngỗ nghịch hồi trưa.
- Em ngủ trên giường, còn anh sẽ hy sinh nằm ở ghế. Nếu nửa đêm em không chịu nổi tác dụng của thuốc thì có thể lại đây tìm anh, rồi khám phá thứ hấp dẫn trên người anh là gì.
Lôi Thần Phong không tính làm người lương thiện, nói thêm vài lời ám muội để cô lo lắng, hồi hộp cả đêm vì sợ “thuốc”.
Đêm qua đối với cô là một cực hình, cứ năm mười phút lại mở mắt, kiểm tr.a xem toàn thân mình có phản ứng khác lạ hay không, càng bực mình hơn khi người đàn ông kia lại ngủ ngon lành.
Tiếng động bên ngoài khiến cô tỉnh giấc, chắc là cửa sắp được mở ra rồi. Lôi Thần Phong đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi, nhưng đột nhiên mi tâm khẽ nhăn như đang suy nghĩ gì đó, vội vàng phi thân lên giường.
- Từ bây giờ hãy giữ im lặng.
Không nói nhiều, Lôi Thần Phong liền đưa tay xé vài phần trên chiếc áo ngủ vốn đã mỏng manh trên người Tôn Khả Thiên.
- Này, anh…
- Im lặng!
Anh khẽ quát. Cô lo lắng nhưng không dám phản kháng. Lôi Thần Phong tiếp tục hướng phía cổ của cô đặt một nụ hôn, nụ hôn này mang theo một chút đau đớn, rồi sau đó là liên tiêp những nụ hôn khác. Chẳng mấy chốc dấu hôn đã hiện rõ mồn một trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Sau đó anh lại tự cắn lấy ngón tay mình, nhỏ vài giọt máu xuống tấm drap giường trắng tinh.
Bây giờ thì cô đã hiểu anh đang cố tình tạo hiện trường giả để khiến tất cả mọi người hiểu lầm rằng đêm qua anh và cô đã thực sự quan hệ với nhau, lại còn là lần đầu, mặc dù anh đã biết bản thân cô đã không còn sạch sẽ.
- Vì sao anh phải làm như vậy?
- Với tính cách của bà nội, nếu chúng ta chưa làm chuyện đó thì sẽ có ngày bà thực sự bỏ thuốc kích dục vào đồ ăn đấy.
- Vậy hôm qua là anh lừa em?
Lôi Thần Phong nhếch miệng, như thể cười nhạo một kẻ ngốc.
- Hư. Vậy mà lúc nào cũng luôn miệng nói mình là sinh viên y cơ đấy, nếu thực sự bị hạ thuốc thì em nghĩ mình còn bình an vô sự như vậy à.
Xác định bản thân đã bị lừa, nhưng Tôn Khả Thiên lại không có lý do gì để giận dỗi. Có lẽ cô đã bị anh làm cho cảm động mất rồi, hai mắt rưng rưng như sắp rơi lệ.
- Anh không cần phải làm vậy, em không xứng đáng.
- Xứng đáng hay không, không phải do em quyết định. Nếu thấy áy náy thì ngoan ngoãn làm vợ anh đi.
Lôi lão phu nhân đang ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh từ bên trong, nhưng sự yên tĩnh này trái ngược với sự mong đợi của bà.
Lăn lộn thương trường bao nhiêu năm sao bà có thể không nhìn ra tình cảm giữa cháu trai và cháu dâu đã tiến triển hơn lần trước rất nhiều. Bà Hoàng ở bên ấy có nói hai người vẫn chưa ở chung phòng, vậy thì làm sao bà sớm có chắt bế. Đứa cháu trai này bà còn không nhìn thấu sao, phải đích thân bà ra tay mới được.
Chiếc áo ngủ của cô đã bị Lôi Thần Phong xé đến thê thảm. Mặc dù biết anh có ý tốt nhưng cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
- Thần… Thần Phong… em thấy như vậy là đủ rồi.
Cô cúi gằm mặt, hai tay luống cuống che bớt đi cảnh xuân trước mặt.
- Bây giờ cho em cơ hội đường đường chính chính chửi mắng anh, nên thậm tệ một chút, như vậy bà nội mới không nghi ngờ, có qua mặt được bà hay không đều phụ thuộc vào em. Bây giờ chúng ta đã trở thành đồng minh rồi.
Tôn Khả Thiên nhất thời cao giọng, nhằm khẳng định những điều mình đang nghĩ.
- Em có thể làm mọi thứ để bà nội nghĩ đêm qua em bị anh cưỡng ép phải không?
Anh mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
- Đúng, thông minh lên một chút rồi đó.
Tôn Khả Thiên chỉ cần anh gật đầu xác nhận thì ngay lập tức xuống tay. Một cái bạt tai bất ngờ giáng xuống mặt anh với lực đạo không hề nhẹ. Anh xoa xoa má, thực có chút bực mình, cô gái này ra tay cũng quá thâm độc đi, là đang diễn hay nhân cơ hội này trả thù đây.
- Em dám đánh tôi à? Em xem tôi là cái gì hả?
- Anh còn dám nói, anh là đồ khốn nạn, vì sao anh lại đối xử như vậy với tôi. Tôi hận anh!
Những lời cãi vã nhanh chóng truyền ra phía ngoài cửa khiến Lôi lão phu nhân vui sướng. Đây chính là điều bà đang chờ đợi.
Không ngoài dự đoán của Lôi Thần Phong, chẳng mấy chốc cánh cửa phòng đã được mở ra. Lôi lão phu nhân bước vào với khuôn mặt lo lắng, tuy nhiên đấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Có trời mới biết khi nhìn cảnh tượng trong phòng bà đã suýt nhảy lên vì vui mừng.
Đích thị là đã xảy ra quan hệ!
- Hai đứa bình tĩnh, có gì thì từ từ giải quyết. Thần Phong, dù gì Khả Thiên cũng là đứa chịu thiệt thòi, con không được lớn tiếng như vậy. Đi ra ngoài đi.
Lôi lão phu nhân nhìn về phía đứa cháu trai đang xoa xoa trên má trái, bộ dạng có chút chật vật. Bà phải mau đuổi nó ra ngoài nếu không nó sẽ phá hỏng đại sự mất.
Lôi Thần Phong không nán lại lâu, trực tiếp đi ra ngoài, đóng cửa sầm một cái thật mạnh, còn Tôn Khả Thiên giữ chặt tấm chăn cuốn trên người, vẻ mặt đầy uất ức, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào.
- Khả Thiên ngoan, đừng khóc.
Bà kéo chăn ra một bên, ngồi bên cạnh cô an ủi, khi chăn bị kéo sang một bên vô tình lộ ra vài vết máu đỏ dính trên drap giường trắng tinh. Bà vốn không quan trọng việc trinh tiết, chỉ cần tính cách tốt là được. Nhưng khi nhìn thấy lạc hồng trong lòng bà kinh hỷ gấp bội phần. Đây đúng là món quà bà thích nhất trong ngày sinh nhật. Đứa cháu trai và cháu dâu này thật tốt.
Tôn Khả Thiên không nói lời nào, sợ mở miệng sẽ để lộ ra điều gì đó. Lôi lão phu nhân lại có chút sốt ruột, trong đầu nghĩ ra muôn vàn lý do, phải chăng đứa cháu trai của bà quá mạnh bạo, hay về mặt đó không được.
Hỏi vòng vo chi bằng hỏi thẳng, vấn đề tuy khó nói ra nhưng hiện tại chỉ có Khả Thiên là có câu trả lời. Nghĩ vậy bà đành bấm bụng gặng hỏi, nhưng không dám quá sỗ sàng, sợ chính mình làm đứa cháu dâu ngoan chạy mất.
- Có phải cháu không hài lòng về mặt đó của thằng Phong không? Cứ nói bà nghe, bà sẽ tìm cách giải quyết.
Tôn Khả Thiên nhăn mày, suy nghĩ mấy chục giây mới ngẫm ra điều gì đó, toàn thân bỗng chốc đỏ bừng. Biểu tình này vô tình tố cáo suy nghĩ trong đầu của cô.
Bà nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô, thì thầm hỏi nhỏ.
- Đêm qua nó làm bao nhiêu phút?
Ông trời ơi giết cô đi, vì sao lại đẩy cô vào tình huống dở khóc dở cười như vậy. Hận một nỗi đồng minh của cô đã chạy mất.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao một kẻ không sợ trời không sợ đất như Lôi Thần Phong lại e dè bà như vậy.
Nên trả lời hay im lặng? Nếu trả lời quá ít thì có nghĩa cô đang chê Thần Phong bị bất lực về chuyện đó, nếu nói nhiều nghĩa là cô rất hưởng thụ, còn cứ tiếp tục im lặng e rằng bà sẽ hỏi những câu hỏi hóc búa hơn. Cô không cất lời, chỉ đưa hai ngón tay lên.
Lôi lão phu nhân đập tay mạnh xuống giường tỏ vẻ thất vọng.
“Hai ngón tay có phải là ám chỉ hai phút không, như vậy thì coi như vứt đi rồi. Phải gọi cho thằng Nhiên, nhờ nó mời bác sĩ nam khoa giỏi nhất trị cho thằng Phong mới được!”.