Chương 55: Anh lại vì Lâm Nhạn Tuyết mà chèn ép cô
Từ khi Milan Fashion mua lại 36% cổ phần của Lâm thị, thương hiệu thời trang của Lâm thị này ngày càng nổi tiếng. Ngay cả scandal Lâm Nhã Kỳ đạo nhái thiết kế của Jenny Ton cũng được lấp ɭϊếʍƈ bằng hai từ “hợp tác”.
Cuộc họp gần đây của hội đồng quản trị đã đề cập đến chiến lược tiếp cận Milan. Nói về tài chính thì Lôi thị không thua kém bất kỳ một tập đoàn lớn nào trên thế giới, tuy nhiên chính thế mạnh này đã làm lu mờ đi những thành tựu mà mảng thiết kế đạt được. Nếu có cơ hội hợp tác với Milan thì đây sẽ là một bước tiến mới.
Milan là một đối tác cực kỳ khó tính. Chủ tịch của tập đoàn Milan tên là Vincent Ton, mang dòng máu lai Á - Âu, những thông tin về người này cực kỳ hạn chế. Anh ta chỉ xuất hiện trên tạp chí thời trang mỗi khi Jenny Ton ra mắt bộ sưu tập mới.
Jenny Ton là nhà thiết kế độc quyền của Milan Fashion, cũng là em gái của Vincent Ton. Thông tin về người này thậm chí còn khan hiếm hơn, chưa từng xuất hiện trước truyền thông, tương truyền chỉ có những lãnh đạo cấp cao của Milan mới biết mặt.
Tôn Khả Thiên chính là người chịu trách nhiệm chính cho bộ sưu tập Xuân Hè năm sau. Cô đã dồn tâm huyết cho lần ra mắt này, thậm chí còn thảo luận rất nhiều với chị Linh San về những bất trắc có thể xảy ra và cách giải quyết. Những mẫu thiết kế đã được Duật Trác Minh và Lôi Thần Phong thông qua, ngày mai sẽ chuyển xuống phòng chế tác để đưa vào khâu thực hiện. Nếu thành công thì những thiết kế này sẽ dẫn đầu xu hướng thời trang sắp tới.
Chuông điện thoại của cô reo lên, là Lôi Thần Phong đang gọi đến. Anh nói rằng trong vòng 5 phút nữa có mặt tại phòng họp chủ tịch để bàn về bộ sưu tập sắp tới.
Trong lòng cô nổi lên dự cảm chẳng lành. Thông thường, những việc liên quan đến mảng thiết kế sẽ do Duật Trác Minh trực tiếp liên lạc với cô, mà lần này lại do đích thân anh gọi đến.
Khi cô tới phòng họp chủ tịch, Lôi Thần Phong, Duật Trác Minh và Lâm Nhạn Tuyết đã có mặt sẵn ở đó.
- Chuyện gì quan trọng đến mức khiến chủ tịch, tổng giám đốc và cả trưởng phòng thiết kế chờ tôi thế này?
Tôn Khả Thiên giữ thái độ vô cùng bình tĩnh, cô ngồi xuống chỗ trống còn lại, hai tay khoanh trước ngực, chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
- Bộ sưu tập sắp tới sẽ có chút thay đổi.
Duật Trác Minh lên tiếng, trông anh ta chẳng vui vẻ gì.
- Thay đổi? Mọi thứ đều đang tiến hành thuận lợi. Tôi không hiểu ý tổng giám đốc.
Duật Trác Minh không muốn bản thân phải nói với Tôn Khả Thiên về quyết định bất ngờ này. Nhưng nếu đã ảnh hưởng đến Lôi thị thì anh không thể không nói ra, mặc dù điều đó sẽ khiến cô đau lòng.
- Khả Thiên à, việc ra mắt bộ sưu tập này rất quan trọng, nhất là trong giai đoạn tập đoàn Milan đang muốn tiến vào châu Á. Anh và Thần Phong đã quyết định giao trọng trách về bộ sưu tập này cho Nhạn Tuyết.
- Không được!
Tôn Khả Thiên không thể ngồi yên. Vốn dĩ bộ sưu tập này ngay từ ban đầu đã giao cho cô, thậm chí những mẫu thiết kế đã được hai người họ thông qua. Vì sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy. Nếu cô đã đảm nhận dự án này thì nó chính là đứa con tinh thần của cô. Cô sẽ bảo vệ đứa con này tới cùng.
- Khả Thiên, anh biết quyết định này rất khó khăn cho em. Em yên tâm, bộ sưu tập của em vẫn sẽ được ra mắt sau bộ sưu tập Xuân Hè, anh hứa sẽ dùng toàn bộ tài nguyên của Lôi thị để PR cho bộ sưu tập đó, tuyệt đối không để em phải chịu thiệt thòi.
Thiệt thòi cái răng! Bộ sưu tập mang tính thời điểm cao, thể hiện khả năng dự đoán xu hướng, nếu bị ra mắt sau sẽ không thể dẫn đầu xu thế, chưa kể sẽ bị coi là bộ sưu tập hành lang, ra mắt để bổ trợ cho bộ sưu tập mùa Xuân Hè.
- Với tư cách là người có quyết định cao nhất về mảng thiết kế, em không đồng ý.
Lôi Thần Phong thay đổi tư thế, vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ.
- Quyết định này đã được anh và Trác Minh thông qua. Tất cả vì lợi ích của Lôi thị.
Lợi ích cái con khỉ. Cô thừa biết anh lại vì Lâm Nhạn Tuyết mà chèn ép cô. Lôi Thần Phong, người luôn được kẻ khác tung hô có tác phong làm việc chính trực, công tư phân minh là đây sao? Mà có gì lạ đâu, có lần một sẽ có lần hai, chẳng phải lần trước anh đã không hề do dự mà công bố Lâm Nhạn Tuyết thắng cuộc đấy thôi.
Tôn Khả Thiên nhìn thẳng vào mắt Lôi Thần Phong, sự tức giận và thất vọng đan xen lẫn lộn.
- Vì sao phải là Lâm Nhạn Tuyết?
Mặc dù đã cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng những lời cô vừa thốt ra lại giống như đang hét vào mặt Lôi Thần Phong vậy. Đây chính là bản năng của một người mẹ đang bảo vệ đứa con tinh thần của mình.
- Khả Thiên, em bình tĩnh đã. Chuyện là thế này, sáng anh có nhận được thông tin rằng phía Milan muốn hợp tác cùng Lâm thị và Lôi thị để tung ra một bộ sưu tập Xuân Hè với quy mô toàn cầu. Phía Lâm thị đã xác nhận Lâm Nhã Kỳ chính là nhà thiết kế chính đảm nhận dự án. Nếu xét về mọi mặt thì Nhạn Tuyết thích hợp là người đại diện cho Lôi thị trong việc hợp tác với hai tập đoàn kia.
Duật Trác Minh cố gắng thuyết phục Tôn Khả Thiên, để mọi chuyện không bị đẩy đi quá giới hạn.
- Lâm Nhạn Tuyết thích hợp hơn ở điểm nào? Lôi Thần Phong, hay là anh muốn thông qua dự án hợp tác này để nâng cao danh tiếng của cô ta, như vậy khi ngồi vào vị trí Lôi phu nhân sẽ vẻ vang hơn?
Tôn Khả Thiên bật cười. Nụ cười chất chứa sự chua chát và lạnh lẽo. Cảm giác bị đối xử bất công không phải là chưa từng nếm trải, nhưng bị anh đối xử bất công lại khiến cô đau lòng.
“Bình tĩnh lại Tôn Khả Thiên, không được để những kẻ này nhìn thấy sự đau đớn này của mày!”
Tôn Khả Thiên tự trấn an bản thân, ánh mắt thôi không đặt lên người Lôi Thần Phong nữa, mà mang hết sự căm phẫn ném vào mặt Lâm Nhạn Tuyết. Cô tin chắc rằng cô ta đã cầu xin, hay khóc lóc với Lôi Thần Phong để cướp đi dự án này. Vẻ mặt ngây thơ, thánh thiện của cô ta lại khiến cô điên tiết.
- Lâm Nhạn Tuyết, cô lấy gì để chứng minh bản thân có thể đảm nhận được dự án này?
Tôn Khả Thiên lại bắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, chờ đợi cô ta diễn tiếp vai ngây thơ thánh thiện. Cô ta phải thánh thiện thì cô mới có thể vào vai một kẻ phản diện ác độc được chứ.
Lâm Nhạn Tuyết bị khí thế của Tôn Khả Thiên áp chế, cô ta cũng chưa có sự chuẩn bị trước nên chẳng thể nào đưa ra phương án giải quyết nhanh chóng được. Cô ta luống cuống, liếc mắt về phía Lôi Thần Phong cầu cứu.
Liếc mắt đưa tình? Cô ta cũng còn tâm trạng quá nhỉ.
- Cô ấy cũng vừa được thông báo sẽ phụ trách dự án này, nên vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt.
- Xem kìa, một người kiệm lời như chủ tịch lại buông lời vàng ngọc để bảo vệ trưởng phòng Lâm cơ đấy. Lâm Nhạn Tuyết, cô định cứ mãi núp sau sự bảo vệ ấy mà tỏ ra yếu đuổi hay sao. Cô biết gì về Milan, biết gì về Jenny?
Sự im lặng của Lâm Nhạn Tuyết vô tình lại thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong lòng cô.
- Cô tưởng với tác phong không chuyên nghiệp như vậy sẽ được làm việc chung với họ sao. Milan và Jenny sẽ không vì nể tình cô là thiên kim Lâm gia, hay là vợ sắp cưới của Lôi Thần Phong mà nhắm mắt cho qua đâu.
Duật Trác Minh chưa bào giờ thấy Tôn Khả Thiên gay gắt như vậy, lại còn ở trước mặt Lôi Thần Phong. Anh ta ngàn vạn lần muốn ngăn cô lại, bởi vì càng làm như vậy, cô sẽ càng chịu thiệt thòi.
- Khả Thiên, em...
- Trong vòng 5 phút, hãy vẽ ra một thứ mà cô nghĩ có đẳng cấp xứng tầm với Jenny đi!
Một tờ giấy khổ A và một cây bút chì được quăng xuống ngay trước mặt Lâm Nhạn Tuyết. Trước khí thế bức người cùng cơn thịnh nộ của Tôn Khả Thiên, cô ta không còn cách nào khác, đành cầm bút lên và bắt đầu phác thảo.
Vẻ mặt Lôi Thần Phong rất đáng sợ, như con ác quỷ chuẩn bị cơn đồ sát, nhưng đối với một kẻ đang nổi điên thì còn quan tâm đến thứ đáng sợ đó sao. Cùng lắm là bị sa thải, lại về với cô nhi viện thân yêu, hay những ngày cơm không đủ no, mặc không đủ ấm.
Giây phút này cô chẳng sợ gì cả, thậm chí nếu Lôi Thần Phong có giết ch.ết cô thì nỗi sợ ấy cũng chỉ bé bằng hạt cát.
Thời gian kết thúc, Lâm Nhạn Tuyết vừa kịp phác thảo ra một bộ đồ. Kể ra thì cô ta cũng có thiên phú trong việc thiết kế, chỉ là chưa đủ thời gian trau dồi và trưởng thành mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn qua bản vẽ và âm thầm đánh giá, tuy nhiên quyết định cuối cùng sẽ không thay đổi cho dù bản vẻ này có như thế nào.
Tôn Khả Thiên sững người, cầm hẳn bản vẽ lên để xem từng chi tiết một. Đường nét này, phong cách phác thảo này giống như bản thảo mà mẹ cô vừa vẽ ra vậy.
Đáy mắt Tôn Khả Thiên ánh lên một tia đau đớn. Bàn tay cô vô thức tăng lực đạo, tạo nên những vết nhàu hằn trên giấy. Vốn dĩ đẳng cấp này chẳng thể so sánh với Jenny Ton, nhưng cô không thể nói không, vì nó khiến cô nhớ đến mẹ.
Tôn Khả Thiên khẽ thở dài, cố gắng không để lộ chút thê lương nào ra ngoài, nếu không kẻ thù sẽ lấy đó làm phần thưởng chiến thắng. Cô cầm cây bút chì lên, vẽ một ký hiệu nhỏ dưới góc phải của bản thiết kế. Ngày mẹ còn sống, mỗi khi hoàn thành xong một bản phác thảo, bà sẽ vẽ ký hiệu đó. Mẹ nói đó là một bông tuyết bay lạc giữa trời đông.
Mẹ à...
- Chúc mừng cô, và sau này đừng bao giờ làm phiền đến công việc của tôi nữa!
Lần đầu tiên Tôn Khả Thiên là người rời đi sớm nhất trong cuộc họp. Cô sợ rằng nếu ở lại lâu thêm một chút nữa, cô sẽ để những giọt nước mắt rơi trước mặt bọn họ.
Vừa bước vào phòng cô đã chốt cửa thật chặt, kéo kín rèm cửa để không ai có thể nhìn thấy hình ảnh một Tôn Khả Thiên yêu đuối như lúc này.
Cô ngồi gọn vào một góc tường, thu đầu gối lại ép sắt vào lồng ngực, rồi gục mặt vào gối mà khóc nức nở.
- Mẹ ơi, con lại nhớ đến mẹ rồi, biết làm sao đây...