Chương 95: Kế hoạch diệt trà xanh (1)

Một thân âm trầm bị bóng tối bao phủ, bạc môi khẽ nhếch lên, vẽ thành đường cong tuyệt mĩ.
- Đưa điện thoại cho cô ấy.


Thập Tam ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh, đưa điện thoại đến trước mặt Đồng Lệ Giao, mà cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn chỉ tay vào điện thoại, rồi lại hướng ngón tay vào mặt mình, để xác nhận lại với Thập Tam, có phải anh ta muốn cô nghe điện thoại hay không.


Đến khi thấy Thập Tam gật đầu xác nhận, Đồng Lệ Giao mới căng thẳng cầm điện thoại.
- Xin... xin hỏi ai đang nghe máy?
- Em có muốn nói thêm điều gì với tôi không?


"Bịch". Tiếng điện thoại rơi tự do trong không trung, rồi đập xuống sàn xe. Toàn thân Đồng Lệ Giao bỗng cứng đờ như bị mất hết hồn vía, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng căn bản cổ họng đã bị hóa đá.


Khó khăn lắm Đồng Lệ Giao mới lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang nhìn Tôn Khả Thiên, ngập ngừng cất giọng.
- Đấy là mình đang nói cái tên bệnh nhân khốn khiếp mới gặp phải hôm nay, tưởng mình có vài đồng bạc lẻ mà dám hành hung bác sĩ.


Thanh giả tự thanh, trong số hơn 100 từ chửi rủa vừa rồi, đâu có từ nào chỉ đích danh anh ta. Không việc gì phải sợ.


available on google playdownload on app store


Những ngày sau đó, mọi chuyện dần ổn hơn theo cách riêng của nó. Tôn Diệc Quân có chuyến đi công tác ở London nên Đồng Lệ Giao có chút dễ thở hơn một chút. Sau khi bình tâm suy nghĩ mọi chuyện, cô thấy bản thân mình cũng không phải vô tội, là tự cô uống say và đi nhầm đến phòng của anh ta, nhưng anh ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.


Tôn Diệc Quân thì lại không được yên ổn như thế. Khi anh ta đến London công tác, lại bị cánh nhà báo chụp được ảnh đi ăn tối riêng cùng thiên kim của tập đoàn nổi tiếng ở Anh, đã vậy hai người còn cùng nhau quay trở về Milan. Những tin tức về cuộc sống riêng tư của Tôn Diệc Quân chưa bao giờ được tung lên báo, trừ khi anh ta ngầm đồng ý.


Cầm tờ báo trong tay, Tôn Khả Thiên không khỏi ngỡ ngàng. Nếu anh ấy đồng ý cho tin tức này lên báo, không phải đã mở cửa Tôn gia chô cô ta bước vào rồi chứ? Liếc ngang liếc dọc một lúc, cũng không nhận thấy có điểm nào phù hợp làm chị dâu của cô hơn Giao Giao.


"Nhất định không thể để chuyện này xảy ra!"


Tôn Khả Thiên ôm tập giấy vẽ, bắt đầu chuyển ánh mắt sang phía Đồng Lệ Giao, trau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẽ những nét đầu tiên lên trang giấy trắng tinh khôi. Đồng Lệ Giao cũng chẳng để tâm đến hành động kỳ quặc của cô, bởi lẽ đây không phải lần đầu tiên cô có hành động như vậy. Sau một hồi, một bản thiết kế đã nằm ngay ngắn trên giấy. Tôn Khả Thiên không cầm được vui mừng mang ra khoe trước mặt Đồng Lệ Giao.


- Cậu thấy bộ trang phục này thế nào?
Đồng Lệ Giao liếc mắt nghi ngờ, nhưng cũng chăm chú đánh giá.
- Đẹp vô đối, có điều hơi hở.
Tôn Khả Thiên nhăn mày, đưa ý kiến phản bác ngay lập tức.


- Cậu đúng là cô bác sĩ cổ hủ. Cậu không biết trang phục cut-out là hot trend của năm nay à. Hơn nữa body cậy đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn sẽ hơn cô ta.
Đồng Lệ Giao nghe hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi, đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn, quan sát một lần nữa bản thiết kế của Tôn Khả Thiên.


- Cậu nói mình mặc cái này á? Để làm gì?
- Để cứu rỗi cuộc đời mình khỏi bà chị dâu tương lai này.
Đồng Lệ Giao nhăn mày nhìn Tôn Khả Thiên, dường như không bắt kịp những gì cô bạn đang nói.


- Đây này, người này rất có khả năng trở thành chị dâu của mình. Không được đâu Giao Giao à, nếu cô ta mà làm chị câu mình thì chắc chắn mình sẽ ch.ết, mà anh trai mình cũng sẽ không hạnh phúc.


Không khí đang vui vẻ mà lại nhắc đến người đàn ông này khiến Đồng Lệ Giao mất hứng. Nếu anh ta lấy vợ thì chắc chắn cô sẽ được tự do, chuyện này đối với cô chỉ có lợi mà không có hại.


- Mình thấy cô ấy rất phù hợp với anh trai cậu, từ gia cảnh đến mọi thứ. Sao anh ta có thể không hạnh phúc chứ.
- Cậu không hiểu được đâu, người anh ấy yêu là…


Tôn Khả Thiên ngừng lại, suýt chút nữa là nói lời không nên. Anh Diệc Quân đã nhắc nhở cô không được phép nói cho Giao Giao biết anh ấy chính là cậu bé Tôn Diệc Quân ở cô nhi viện năm xưa, đợi đến lúc thích hợp thì tự anh ấy sẽ nói ra.


- Mà chuyện này có liên quan gì đến chuyện cậu thiết kế váy cho mình?
- Đương nhiên là rất liên quan, đợi đến lúc đó mình sẽ nói với cậu sau.


Nụ cười trên môi Tôn Khả Thiên báo hiệu có điều gì đó chẳng lành sắp diễn ra, bởi vì mỗi lần cô nhìn Đồng Lệ Giao và mỉm cười như vậy là sắp làm chuyện kinh thiên động địa. Đồng Lệ Giao âm thầm cầu khấn trong lòng, hy vọng cô ấy không bắt mình tham gia vào mấy phi vụ giống như việc dùng mỹ nhân kế để cứu sống Thập Nhất nữa.


Quả nhiên sau khi đến Milan, cô tiểu thư đó ngày ngày bám theo Tôn Diệc Quân, liên tiếp gây ra những scandal tình ái, nào là lộ ảnh đi ăn chung, rồi ảnh đi chung xe ô tô, đỉnh điểm hai người bước ra từ khách sạn cao cấp nhất thành phố. Chính cô ta còn thách thức giới báo chí, úp mở việc tối nay, tại nhà hàng sang trọng ngay giữa trung tâm thành phố, sẽ nhận được lời cầu hôn từ Tôn Diệc Quân.


Tôn Khả Thiên không thể ngồi yên trước những hung tin cứ liên tiếp ập đến, chiếc váy mà cô thiết kế vừa lúc được hoàn thành. Tối nay, cho dù trời đất có sập, cô cũng không thể để cô ta đạt được ý nguyện. Anh Diệc Quân là cao thủ trên thương trường, nhưng đối với tình trường thì lại khác, nhìn ả ta cứ như con hồ ly linh vậy, e rằng đang bày đủ trò mưu mô để đưa anh ấy bước vào tròng.


Nhất định chuyện này sẽ không xảy ra đâu!
Cuộc gọi khẩn cấp vào lúc 4 giờ chiều khiến Đồng Lệ Giao hớt hải chạy từ bệnh viện về biệt thự. Vừa về tới nhà, chưa kịp thở đã bị Tôn Khả Thiên kéo vào bàn trang điểm.


- Tôn Khả Thiên, cậu điên rồi à. Tư dưng gọi mình về có việc gấp, giờ lại bắt mình trang điểm gì đây?
Những đồ trang điểm được Tôn Khả Thiên xếp thành hàng trên bàn. Mọi hành động vô cùng dứt khoát, không một động tác thừa.


- Giao Giao ơi, cậu phải giúp mình. Chúng ta phải lập kế hoạch diệt ả trà xanh này, nếu không chỉ ngày mai thôi, mình sẽ phải gọi con mụ mắt xanh mỏ đỏ đấy là chị dâu mất.
Đồng Lệ Giao có linh tính chẳng lành, giữ chặt tay Tôn Khả Thiên, không để cô tiếp tục đánh phấn lên mặt mình.


- Cậu muốn bán mình lần nữa à? Nhất định không được đâu.
Tính thế quá cấp bách rồi, không có thời gian để suy nghĩ nữa. Tôn Khả Thiên đành xuống nước năn nỉ Đồng Lệ Giao.
- Xem như mình năn nỉ cậu, một lần này nữa thôi được không. Chỉ có cậu mới khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý thôi.


- Sao có thể? Anh ta rất ghét mình…
Trong giọng nói của Đồng Lệ Giao thoáng qua nét buồn. Những gì mới xảy ra không phải đã quá rõ ràng hay sao, anh ta đối với cô chẳng có chút hảo cảm nào, thậm chí chỉ xem cô như loại phụ nữ đã lên giường cùng mình mà thôi.


- Lần này mình thực sự không thể giúp cậu đâu Khả Thiên à.
Đồng Lệ Giao nhất quyết đứng dậy. Mặc dù có chút áy náy nhưng cô không thể xuất hiện trước mặt anh ta với bộ dạng trang điểm lộng lẫy. Anh ta nhất định sẽ nghĩ bản thân cô cố tình trang điểm để gây sự chú ý.


Nhận thấy đối phương không mấy hợp tác, Tôn Khả Thiên bèn thay đổi phương án.
- Mình hứa sẽ cùng cậu quay trở lại thăm cô nhi viện.


Đối với Đồng Lệ Giao lúc này, việc được quay trở về thăm cô nhi viện là thứ gì đó rất xa xỉ. Đặc biệt anh ta còn đe dọa cô không được tự ý đi đâu, kể cả chuyện quay về. Quả nhiên điều kiện này đã chạm đến điểm yếu của Đồng Lệ Giao.
- Cậu chắc chứ?


Tôn Khả Thiên gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi xin lỗi cô ấy. Bởi lẽ chuyện này nằm ngoài khả năng của cô. Hơn nữa, ở nơi ấy có một thứ khiến cô không thể trở về. Mặc kệ mấy chuyện đó, cứ nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp nếu Giao Giao trở thành vợ anh Diệc Quân đi, cô sẽ có thêm một đồng minh. Đến lúc ấy, đừng nói đến chuyện Giao Giao có thể về thăm cô nhi viện, mà ngay cả việc bay về nước và xây dăm ba căn biệt thự to đùng cho lũ trẻ cô nhi viện vào ở cũng được nữa.


Type người như anh ấy chính là bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền, và toát ra dáng vẻ thê nô nữa. Dưới sự huấn luyện của cô thì chắc chắn Đồng Lệ Giao có thể nắm anh ấy trong lòng bàn tay.


Sau một hồi trang điểm, Đồng Lệ Giao đã biến thành một quý cô hoàn hảo, kèm theo bộ đầm cut-out sexy do cô thiết kế, có thể khoe trọn những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Tôn Khả Thiên gật gù khen ngợi, so với con mụ mắt xanh mỏ đỏ ấy chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Đồng Lệ Giao đứng ngắm nhìn trước gương, dường như không thể nhận ra đây chính là bản thân mình.


Anh ta thích kiểu người phụ nữ như thế này sao?


Câu hỏi vừa thoáng qua trong đầu, Đồng Lệ Giao liền lắc đầu phủ nhận. Cô tự trách bản thân sao lại có câu hỏi ngớ ngẩn như thế, đáng lẽ cô nên hận anh ta mới phải. Cô làm tất cả những chuyện này chỉ vì Khả Thiên và cơ hội được trở về thăm cô nhi viện mà thôi.


Mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn, khi Tôn Khả Thiên dẫn Đồng Lệ Giao chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì bị Thập Tam ngăn cản, với lý do không có mệnh lệnh của chủ tịch thì cô không được phép đi ra ngoài. Thế nhưng trong đầu Tôn Khả Thiên đã rất nhanh nảy số, ghé sát tai Thập Tam nói nhỏ.


- Anh muốn con mụ này làm chủ tịch phu nhân hay cô gái hiền lành và tốt bụng kia làm hả. Đừng quên cô ấy là người đã thuyết phục được anh Diệc Quân không giết Thập Nhất đó. Mà chúng tôi chỉ đơn giản đến nhà hàng đó ăn tối, có anh đi cùng thì chắc anh ấy không có ý kiến gì đâu.


Luyên thuyên một hồi cũng đã thuyết phục được Thập Tam. Nhà hàng họ đang có mặt là một trong những nhà hàng sang trọng và đắt đỏ nhất nước Ý. Chẳng hiểu sao càng đến gần mục tiêu, Đồng Lệ Giao càng cảm thấy căng thẳng và mất tự tin.


Người phụ nữ đó cố tình ngồi ở khu vực chung dành cho khách hàng, chứ không đặt phòng riêng, chứng tỏ cô ta muốn cho nhiều người nhìn thấy mình đang ăn tối với Vincent Ton và được anh ta cầu hôn. Chờ thêm một lúc thì người đàn ông ấy cũng đã đến, với vẻ ngoài vô cùng lịch lãm nhưng không kém phần quyền lực.


Tôn Khả Thiên cùng Đồng Lệ Giao và Thập Tam ngồi ở vị trí cách đó không xa, nhưng được che khuất bởi một bức phong bằng gỗ. Thông qua những lỗ nhỏ của bức phong, có thể quan sát hết diễn biến ở phía hai người họ. Đến giữa chừng, nhà hàng bỗng tối đèn, ánh sáng đang chiếu về phía một người phục vụ đang ôm bó hoa hồng lớn, tiến về phía vị trí hai người họ.


Ngồi phía xa, Tôn Khả Thiên nhìn thấy Tôn Diệc Quân nhận bó hoa từ trong tay phục vụ và tặng lại cho người phụ nữ ngồi đối diện. Ngay sau hành động tặng hoa ấy, tất cả đèn của nhà hàng lại bật sáng lên.
Không phải sau đó sẽ đeo nhẫn cầu hôn đấy chứ?


Tôn Khả Thiên sốt ruột, kéo tay Đồng Lệ Giao đứng dậy, rồi nói cô ấy hãy tiến về phía Tôn Diệc Quân, làm theo những gì cô đã dặn. Nhưng Đồng Lệ Giao lúc này đã không còn chút dũng khí nào rồi.
- Hay là thôi đi Khả Thiên, mình… mình không thể làm được đâu.


Tôn Khả Thiên muốn xỉu ngang. Đã đi đến nước này sao có thể rút quân, nếu không kịp là sẽ cầu hôn luôn ấy.


- Cậu nghe mình nói, bây giờ mặc kệ cậu có muốn hay không cũng phải mạnh mẽ bước lên và làm theo kế hoạch. Cậu cứ nghĩ đến những khoảnh khắc đáng ghét nhất của anh ấy rồi làm hết mọi cách để anh ấy phải yêu cậu. Khi anh ấy đã yêu rồi thì cậu sẽ nắm anh ấy trong lòng bàn tay và trả thù theo cách cậu muốn.


Tôn Khả Thiên liều mạng sử dụng quân bài cuối cùng. Lần trước, khi Đồng Lệ Giao cùng anh Diệc Quân trở về cùng nhau thì cô đã nhìn thấy có điều bất ổn. Lúc ấy Giao Giao liên tục né tránh, trong ánh mắt không giấu nổi sự căm hận cũng như đau lòng. Có thể cô không thể đọc được suy nghĩ của anh Diệc Quân vì anh ấy là con cáo già trên thương trường, nhưng đối với cô bạn chưa trải sự đời như Đồng Lệ Giao, thì vẫn còn xanh và non lắm.






Truyện liên quan