Chương 6: Cô Đang Đốt Lửa

"Tôi là chồng cô, gọi chồng.
" Lời vừa ra khỏi miệng đã dọa anh nhảy dựng, không biết vì sao lại thốt ra một câu như vậy.
Thời Du Huyên gọi giòn giã: "Chồng.
"
Sửa miệng rất tự nhiên cũng rất vui vẻ, nụ cười của cô càng thêm rực rỡ hơn.


Tâm trạng của Thịnh Hàn Ngọc tốt lên một cách kỳ diệu nhưng tâm trạng tốt đẹp này lại không kéo dài được bao lâu.
Không khí trong phòng tắm lạnh lẽo cùng với mùi hương ngọt ngấy tỏa ra từ bồn tắm khiến Thịnh Hàn Ngọc rất cảnh giác kịp thời ngăn cản Thời Du Huyên cởi cúc tay áo: "Cô xả nước lạnh?"


"Đúng vậy.
"
Giọng điệu cô gái vừa vui sướng lại vô tội: "Lúc em tắm cho Tử Tử cũng như vậy, tắm rửa sạch sẽ, tắm thơm thơm.
"
"Tử Tử là ai?" Lông mày người đàn ông nhíu sâu hơn.
Thời Du Huyên vui sướng cười to: "Ha ha ha ha ha! "


"Người khác đều nói em là kẻ ngốc, em thấy anh mới ngốc, cả Tử Tử cũng không biết, Tử Tử là con gấu bông em mang đến á.
"
Thịnh Hàn Ngọc: "! "
Rốt cuộc Thời Du Huyên cũng bị Thịnh Hàn Ngọc đuổi ra khỏi phòng tắm như mong muốn.


Lúc anh tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, Thời Du Huyên đã ôm con gấu bông ngủ say trên giường.
Anh mặc đồ ngủ nằm vào chăn, mùi hương trên người thiếu nữ từng đợt bay vào trong mũi, khả năng sinh lý của anh vẫn bình thường, hôm nay lại là đêm tân hôn.


Thịnh Hàn Ngọc đưa tay qua, kéo cơ thể thơm ngát vào trong lồng ngực! Lông mượt mà!
Tử Tử?
Gấu bông bị ném ra khỏi chăn, lẻ loi nằm trên sàn nhà.
Chốc lát cô gái nhỏ như bạch tuộc lăn lại đây, cánh tay vắt trên ngực anh, chân gác lên đùi anh, đầu gối lên cánh tay của anh, còn cọ cọ trong ngực anh nữa.


available on google playdownload on app store


Cô gái nhỏ xinh đẹp yêu kiều khẽ nhíu mày, đôi môi bé xinh hồng hào mím lại.
Nỉ non như gặp ác mộng: "Tử Tử đừng chạy, mày muốn đi đâu vậy, đừng bỏ lại tao, tao chỉ có một người bạn là mày thôi! "
!
Suốt một đêm.


Thịnh Hàn Ngọc vẫn duy trì một tư thế, tỉnh táo đến tận khi trời sáng.
Sáng sớm Thời Du Huyên mở mắt ra thấy trước mặt không phải bản mặt to bự quen thuộc của Tử Tử, thay vào đó là một gương mặt điển trai của người đàn ông.
"A! "


Cô hoảng sợ kêu lên, ngồi dậy hỏi: "Sao anh lại ở trên giường của em, Tử Tử của em đâu?"
Tính cáu bẳn khi rời giường của Thời Du Huyên rất nghiêm trọng, vừa mới tỉnh ngủ đã phải chịu khiếp sợ, điều này làm cho tâm trạng của cô cực kì không tốt!


Mặt Thịnh Hàn Ngọc không chút cảm xúc: "Mặc quần áo cho tôi.
"
"Tại sao?" Hai chữ buột miệng thốt ra.
Lời nói ra khỏi miệng cô mới nhận ra biểu hiện của mình quá "không bình thường" rồi.


Cô chính là "kẻ ngốc", khác thường mới là bình thường, quá bình thường thì chưa tới hai ngày nhất định cũng bị lộ tẩy, nhưng Thời Du Huyên giờ không muốn để người khác biết sự thật cô đang giả ngu.
Vì vậy!


Cô "Oa! " một tiếng khóc lớn lên: "Tử Tử đâu? Em muốn Tử Tử, không cần anh, anh là người xấu! "
Hôm qua cô cũng dùng chính chiêu này, nhưng dường như hôm nay dùng không được.
Thịnh Hàn Ngọc không rời khỏi phòng như hôm qua, mà lẳng lặng chờ cô khóc!


Thời Du Huyên "khóc" một lúc lâu cũng không thấy anh phản ứng, vì thế dần dần im lặng, nhảy xuống giường ôm gấu bông vào trong ngực.
"Tử Tử ngoan, Huyên Huyên cũng ngoan, chúng ta là người tốt, không cần để ý đến người xấu.
"


"Người xấu" ngồi ở mép giường, giọng điệu không chút gợn sóng: "Không chăm sóc tốt cho tôi, hôm nay cô sẽ không có cơm ăn.
"
!
Đây là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?


Nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Thời Du Huyên không thể không buông Tử Tử xuống, qua đó giúp anh mặc quần áo.
Đầu tiên là áo sơ mi, sau đó là quần, cũng may thái độ của Thịnh Hàn Ngọc vẫn rất hợp tác, quá trình mặc quần áo cũng không phức tạp lắm.


Chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với đàn ông như thế khiến mặt Thời Du Huyên nhan chóng ửng hồng.






Truyện liên quan