Chương 38: Bị Bố Nuôi Làm Cho Cảm Động

Khi anh đang nói chuyện điện thoại với cậu ba, Thời Du Huyên ở phía sau nghe thấy được toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, càng nghe lại càng thấy lòng nguội lạnh.
Giản Nghi Ninh nói không sai, Thịnh Hàn Ngọc vẫn muốn làm như vậy.


Thời Du Huyên chua xót muốn thừa nhận tất cả, thừa nhận bản thân đã mạo danh thân phận Giản Dị Tâm, ban đầu mình là người đã đi Ginza thương lượng, người hôm đó ở chung cư...!Đều là chính bản thân cô!


Thời Du Huyên vừa định mở lời, quản gia liền xông vào báo một tin: "Cậu chủ không xong rồi, ông thông gia lại tới rồi."
Bà vừa chạy vừa thở hổn hển, trên mặt dính đầy mồ hôi, trong lòng vô cùng lo lắng.


Thời Du Huyên đã không tiếp xúc với quản gia trong một khoảng thời gian, đây là lần đầu tiên cô thấy bà có dáng vẻ gấp gáp như vậy.
"Ông ấy lại đến làm gì?"
Nhắc đến Thời Vũ Thành, Thịnh Hàn Ngọc cũng phải đau đầu.


cứ cách vài ngày là lại đến đây náo loạn một lần để tìm người, ngoại trừ Thời Du Huyên ra thì cái gì cũng đều không muốn.
Nói gì cũng không chịu nghe, đưa ra bao nhiêu điều kiện cũng không chịu tiếp nhận.


Trong nhà thà phá sản cũng phải tìm kẻ ngốc về, sớm biết như vậy sao lúc đầu lại muốn kẻ ngốc gả đi thay.
Quản gia nói: "Ông thông gia không biết từ đầu nghe được tin cô chủ đã ch.ết, hiện giờ cầm dao tìm đến muốn liều mạng với cậu."
"Về xem sao."


available on google playdownload on app store


Thịnh Hàn Ngọc nhấc chân định rời đi nhưng quản gia vội vàng đứng trước mặt ngăn cản anh: "Cậu không được quay về, hiện giờ ông ấy đang đỏ cả mắt rồi.
Cậu về bây giờ e rằng sẽ rất nguy hiểm"
Quản gia đến đây báo tin để anh đừng trở về.


"Không sao, tôi nợ ông ấy, ông ấy đối với tôi như nào cũng được."
Thịnh Hàn Ngọc nhất định muốn rời đi nhưng quản gia lại hết sức ngăn cản, sau đó khi thấy sắp không thể cản nổi nữa liền quỳ xuống nói: "Cậu chủ, tôi cầu xin cậu đừng quay về."


Thịnh Hàn Ngọc cơ bản từ nhỏ đến lớn đều được quản gia nuôi dưỡng, Vương Dĩnh Chi không đáng tin, ông chủ sợ cháu đích tôn bị bà ta vứt bỏ nên đã nhờ dì Trương chăm sóc cuộc sống hàng ngày từ khi còn nhỏ.
Hai người mặc dù là chủ-tớ nhưng kỳ thực lại không khác người thân là bao.


"Di đứng dậy đi, tôi không quay về nữa là được." Thịnh Hàn Ngọc thoả hiệp.
Không về thì tốt rồi, quản gia nhìn thấy trên bàn ăn có một thứ gì đó đen đen liền biết được cậu chủ vẫn chưa ăn gì.
Bà bất mãn lườm Thời Du Huyên: "Cô làm sao?"
Thời Du Huyên khẽ gật.


Quản gia không hài lòng quở trách: "Cậu Giản tìm cô ở đâu vậy? Người xấu xí thì thôi đi, cũng không thể làm việc..."
Dù lẩm bẩm trách mắng nhưng bà lại bắt tay vào nấu và mang một phần cho Thời Du Huyên ở trong bếp.
Cô đã không ăn gì một ngày rồi, đến tối mới được ăn cơm.


Ăn xong quản gia muốn cô phải đi dọn phòng cho cậu chủ đề Thịnh Hàn Ngọc có thể ở lại.
Thời Du Huyền từ chối: "Không được, tôi không có quyền giữ anh ta lại đây."


Quản gia nói: "Cậu chủ nhà các người và cậu chủ nhà tôi là bạn bè rất thân thiết, cậu Giản không phản đối, người giúp việc mới tới như cô dựa vào cái gì mà lại không đồng ý?"
Thời Du Huyên: "Dì gọi điện thoại cho anh ấy đi, anh Giản đồng ý thì tôi đồng ý.


Nếu như anh ấy không đồng ý tôi cũng sẽ bị đuổi việc, đều là người làm giống nhau sao dì cứ phải làm khó tôi."
Quản gia cảm thấy lời cô nói cũng có lí nên đã gọi tới nhà họ Giản.


Thịnh Hàn Ngọc lại chăm chú nhìn A Sửu không rời mắt, anh đang suy nghĩ vừa rồi cô một mực kiệm lời ít nói, biểu lộ tính cách rất chất phác, sao bỗng nhiên lại trở nên lạnh lợi?
Giản Nghi Ninh không nghe máy, là bà Giản, bà ấy đồng ý cho Thịnh Hàn Ngọc ở lại.


Cho nên quản gia liền gọi A Sửu lại nghe lời phân phó của bà Giản, tránh cho lát nữa cô lại không nghe lời.
Giọng A Sửu rất khó nghe, lời nói ra càng khó nghe hơn: "Bà dựa vào đâu mà nhận là mẹ của anh Giản? Bà có chứng cứ không?"


Quản gia liền mắng cô: "Sao cô lại nói với bà chủ như thế? Ai ăn gan hùm mà dám giả mạo bà Giản cơ chứ, xin lỗi đi."
A Sửu không nhúc nhích, kiên trì muốn nghe điện thoại của Giản Nghi Ninh, lời người khác nói cô đều không thừa nhận, càng không xin lỗi!


Bà ấy đã làm bà Giản hơn hai mươi năm rồi, con trai con gái đều có đội hết, đây là lần đầu tiên bị người khác thẩm vấn về danh tính của mình.


Đương nhiên bà sẽ không chịu để một tên giúp việc nhỏ nhoi bịa đặt, liền nói với quản gia: "Bà cũng là người cứng rắn, nếu cô ta không đồng ý thì cứ đuổi ra ngoài, tôi làm chủ căn biệt thự đó,
muốn cho cậu chủ nhà các người ở lại như thế nào thì cứ làm như vậy."


Buông điện thoại xuống, quản gia liền đuổi cô ra ngoài.
Thời Du Huyên cũng không nói đùa, đi thẳng lên tầng xách hành lý ra ngoài, đi đến cổng liền bị Thịnh Hàn Ngọc gọi lại: "Đợi chút."
Thịnh Hàn Ngọc nói với quản gia: "Dì kiểm tr.a hành lý của cô ta xem có thứ gì không nên mang theo hay không.


Tiếng vo ve trong đầu cô càng lớn, theo bản năng đưa tay ra bảo vệ.
Không thể mở ra, chỉ cần mở ra là sẽ thấy gấu bông.
Với sự thông minh của Thịnh Hàn Ngọc, chỉ cần nhìn thấy Tử Tử là có thể dễ dàng đoán được cô là ai!
"Không cho xem? Nhất định là cô đã ăn trộm cái gì rồi."


Quản gia đi tới, vừa đẩy Thời Du Huyện ra định vươn tay lấy vali của cô thì chợt khựng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
"Không phải bà nói là đi tìm cậu ta sao? Ngay cả vali cũng chuẩn bị xong rồi, nếu như tôi không tìm đến đây các người có phải sẽ chạy đi phải không?"


Thời Du Huyên không quay đầu cũng có thể nghe được giọng nói của Thời Vũ Thành.
Chỉ là giọng nói đã già hơn rất nhiều, cô quay lại đã thấy Thời Vũ Thành bước vào, chắc nghĩ cô chặn cửa nên một tay đẩy ra, Thời Du Huyên loạng choạng suýt ngã.
Thịnh Hàn Ngọc nói: "Tôi không muốn bỏ đi."


Thời Vũ Thành nửa điểm cũng không tin: "Cậu lừa ai đấy, không
muốn trốn mà nửa ngày không thèm quay về? Không nhẽ lại trốn tôi sao? Tôi biết cậu ghét tôi, tôi càng ghét cậu hơn."


Đôi mắt ông ấy hằn lên tơ máu, bước tới nắm lấy cổ áo Thịnh Hàn Ngọc: "Con gái tôi ch.ết rồi, nó sẽ không quay về nữa, dù nói thế nào nó cũng đã gả cho cậu, cậu phải tổ chức một tang lễ thật long trọng cho nó, để nó được chôn cất trong mộ tổ tiên của gia đình cậu."


Thời Vũ Thành luôn rất nhút nhát nhưng bây giờ lại dám tóm lấy cổ áo của Thịnh Hàn Ngọc khiến Thời Du Huyên gần như sắp rơi nước mắt.
Để che giấu cảm xúc của mình, cô cúi đầu thu mình vào trong góc.


Dù sao cũng không có ai để ý đến cô, quản gia muốn giải thích cho Thịnh Hàn Ngọc liền bị Thời Vũ Thành đẩy ra: "Cút ra, chủ tớ các người đều cùng một giuộc, tôi không muốn nghe bà nói nữa."


Thời Vũ Thành làm loạn trong biệt thự của Giản Nghi Ninh, khóc cạn nước mắt thương cho Thời Du Huyên từ trước đến nay sống không dễ dàng gì, ngay từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, lớn lên lại trở thành kẻ ngốc.
Sau muôn vàn khó khăn nhưng cô vẫn rất lạc quan, lương thiện.


Ai cũng không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy!
Từ Thịnh Hàn Ngọc đến Vương Dĩnh Chi, ngay cả Giang Nhã Đan cũng phải mắng chửi một trận!
Thời Vũ Thành làm loạn thế này, Thịnh Hàn Ngọc và quản gia đều đã gặp vài lần nhưng Thời Du Huyên lại là lần đầu nhìn thấy.


Cô không ngừng cảm thấy bàng hoàng, từ nhỏ tới lớn chỉ có bố nuôi yêu thương cô, chiều chuộng cô, bí mật đưa cho cô những đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp.
Thời Du Huyên biết bố nuôi đối với cô rất tốt nhưng lại chưa từng nghĩ rằng ông ấy lại vì cô mà đi đến bước này!


Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, cổ họng cô khó chịu như bị nhồi bông tắc nghẽn.
Thời Vũ Thành liên tục nói rằng Thời Du Huyên bị hại, Thịnh Hàn Ngọc có giải thích thế nào cũng vô dụng, A Sửu liền xen vào: "Thi thể con gái ông đã được hoả táng chưa?"


Đột nhiên có một giọng nói khó nghe vang lên, giống như vừa chịu một sự tr.a tấn từ trong tâm hồn.
Phòng khách khi nãy vẫn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, tựa như có thể khe khẽ nghe thấy được tiếng kim rơi xuống nền đất!


Mấy người đều nhìn A Sửu, sau đó Thời Vũ Thành mới để ý rằng có một cô gái xấu xí khác ở đây.
Ông ấy nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Nói cái gì đấy, nếu không phải là con gái có tin tôi đánh cô không?"
"Đã được hoả táng chưa?" Cô nhấn mạnh một lần nữa.


Hiện giờ đừng nói đến Thịnh Hàn Ngọc, ngay cả quản gia cũng phản ứng lại, bà hỏi Thời Vũ Thành: "Ai nói cô chủ đã ch.ết, người hiện giờ đang ở đâu?"
Khuôn mặt già nua của Thời Vũ Thành đột nhiên đỏ bừng, cũng không còn tự tin như lúc trước nữa.


Lúng ta lúng túng nói: "Tôi, tôi cũng chưa thấy người đâu."






Truyện liên quan