Chương 9: Hạ Dược
Phương Tiểu Anh cũng không biết hắn cho cô uống cái thứ gì, cô chỉ quan tâm bây giờ phải làm sao thoát khỏi ma trận của hắn thôi.
Cô cứ hết cắn lại đánh hắn đánh đến cô mệt lã nhưng mà hắn cứ như một pho tượng không hề di chuyển, cứ ở trên người cô chiếm tiện nghi.
Lúc hắn tiến đến lớp phòng tuyến cuối cùng cô cũng tuyệt vọng rồi, nếu cái này thực sự xảy ra, cô chính là ô uế.
Mà ô uế như thế thì làm sao xứng với người đàn ông kia đây, nghĩ đến đây nước mắt của cô càng rơi lợi hại.
Nhưng rồi chính lúc này cái cửa phòng xảy ra một trận vang thật lớn.
" Ầm" cánh cửa bị đá tung ra, cái cánh cửa được thiết kế rất tỉ mỉ, lại còn làm bằng loại gỗ cực tốt, vừa to vừa cứng.
Phá được nó thì cái sức lực thực không phải tầm thường.
Chỉ thấy người đàn ông đang đè trên người cô bị lôi ra đấm hai đấm vào mặt, làm anh ta ngã ra một góc, khóe miệng cũng chảy máu.
" Tôn tổng à, ra tay cũng nặng quá rồi nha" lấy tay quẹt máu ở khóe môi của mình, anh ta cũng không có tức giận, ngả ngớn nói
" Thương tổng à, cái này cũng nhẹ lắm rồi, nếu ra tay thật đến nói anh cũng không nói được đâu"
Yên Thần tiếng đến chỗ Thương Thụy Mặc nắm cổ áo lôi lên ép anh ta phải nhìn thẳng vào mắt của mình,
"Người của tôi anh còn dám đụng, bản lĩnh của anh đúng là vẫn to lắm".
"Ha, quá khen rồi, mà cái người anh nói là cô ta à"
Thương Thụy Mặc bắn ánh mắt thân thiện qua cô gái quần áo đã bị xé một nữa ngất xỉu trên giường,
"Thằng khốn"
Tôn Yên Thần liền chạy qua lấy áo khoác, khoác lên người cô, ôm lấy cô vào lòng mình, lạnh lùng rời khỏi.
Trước khi đi không quên để lại cho tên cặn bã kia một ánh mắt giết người,
Còn cái tên cặn bã đó thì nhận lấy anh mắt của anh một cách bình thản,
" Tiểu Bạch Thỏ à, lần này vẫn chưa ăn được em, xem như em may mắn, nhưng lần sau anh không chắc em lại may mắn được như vậy đâu"
Thực ra anh muốn giữ người lại là chuyện hết sức đơn giản, bởi vì ở đây đây là địa bàn của anh.
Chỉ cần anh nói một tiếng cho dù có 10 Tôn Yên Thần cũng thoát không được.
Có điều anh không muốn giữ, cái trò này phải chơi từ từ mới vui.
Đứng lên lại sửa xoạn lại một tí, anh phải bàn giao lại buổi tiệc, không ăn được cô còn bị tổn hại thế này, anh thật khổ a.
Bước ra khỏi cửa đã thấy 2 tên vệ sĩ cao to bị đánh bất tỉnh nhân sự,
"Xem ra cần huấn luyện bọn này thêm rồi"
Còn bên phía Tôn Yên Thần thi đang gấp gáp gọi điện cho vệ sĩ,
" Mau chuẩn bị xe ở cửa sau"
"Nóng... khó chịu quá, ưm"
Cô gái trong lòng anh khuôn mặt đang đỏ ửng, hô hấp lại gấp gáp không đều rõ ràng là trúng thuốc rồi.
Cái tên ôn dịch kia lại dám làm như vậy đối với cô.
Xem xem anh sẽ tính sổ hắn thế nào, cái này phải nhanh chóng mang cô đi giải dược, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Về đến nhà Tôn Yên Thần liền đặt Phương Tiểu Anh nằm trên giường, gọi điện cho bác sĩ riêng của mình, sau đó xoay người muốn ra ngoài.
Mà cô gái phía sau lại một mực không cho anh đi ôm chặt không buông, "nóng quá... khó chịu"
"A Thần, khó chịu quá"
Cô gái đáng ch.ết này, đã ôm anh thì thôi lại còn khiêu khích anh.
Đôi tay không yên phận cứ lần mò quần áo cùa anh, muốn cởi chúng ra.
Muốn quay qua đẩy cô ra, cô lại chủ động dâng đôi môi đỏ mộng của mình cho anh, vụn về gấp gáp hôn.
Mà cái sự vụn về này thành công hấp dẫn được anh.
Vụn về như vậy lại để cho anh chịu không được, mà đảo khách thành chủ, thuần thục hôn.
Lưỡi của anh đi vào càng quét khoan miệng của cô như muốn hút hết mật ngọt của cô.
Tôn Yên Thần cứ thế mà hôn, hôn rất sâu, đến khi cảm thấy thở không nổi nữa mới buông ra, giữa hai người kéo ra một sợi chỉ trong suốt ướt át,
Còn cô thì bị anh hôn tới mềm nhũn nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Lưỡi của anh lại quét qua môi của chính mình cảm nhận hương vị còn đọng lại của cô hài lòng nói
"Thật ngọt, hương vị của cô cũng không tồi"
Nếu Tiểu Anh tỉnh táo nghe được câu này không biết cô sẽ phản ứng ra sao.