Chương 49: Không kết hôn
Tiểu Anh từ trong bếp mang đồ ăn đi ra 4 người cùng nhau ngồi vào bàn ăn chưa kịp đụng đũa lại có thêm người tới
"Két" một tiếng, thêm một chiếc xe dừng trước nhà cô,
Tiểu Anh nhìn qua Thanh Thanh liền biết chiếc xe đó là của ai
Thanh Thanh chạy ra đóng cửa ngay
"Á, đau đau ch.ết anh"
cái tay của Tôn Hạo chặn ở cửa bị Thanh Thanh không lưu tình kẹp trúng, Thanh Thanh nhìn anh bằng vẻ mặt chán ghét sau đó quay đi, không thèm đém xỉa anh một câu
Tôn Hạo lẽo đẽo theo sau cô miệng không ngừng lải nhải
"Lão tổ tông của anh à, em đừng có lúc nào tức giận cũng bỏ đi như vậy được không?
anh rất sợ đó huhu, anh xin lỗi mà đi về với anh đi" Tôn Hạo bất lực cầu xin Thanh Thanh, cô lần nào cũng vậy giận anh là liền chạy đến đây ở hết hai ba ngày, bỏ anh ở nhà một mình
thật là lạnh lẽo con tim buốt giá tâm hồn
"Không có giận anh"
Tô Thanh Thanh khuôn mặt sắt bén giọng nói chua ngoa nhìn Tôn Hạo, cái này mà không giận nữa thì Tôn Hạo đi bằng đầu,
lúc nãy anh chỉ mặc thử cái váy cô một cái thôi không ngờ lại rách cô liền giận anh như vậy đó, anh chỉ tò mò một chút thôi mà
"Tiểu Bảo con xem mẹ nuôi con kìa" hết cách rồi anh chỉ có thể cầu cứu Tiểu Bánh Bao
"Mẹ nuôi, con thấy baba nuôi rất có thành ý xin lỗi đó, tha lỗi cho baba nuôi đi"
Tiểu Bảo hiểu ý Tôn Hạo liền đi lại nắm lấy góc áo Tô Thanh Thanh kéo kéo cầu xin giúp Tôn Hạo, bé còn không giúp thì một khắc tới baba nuôi của bé sẽ khóc thật đó
"Tiểu Bảo à con không hiểu đâu, baba nuôi con rất đáng ghét đó" Thanh Thanh liếc sang Tôn Hạo xoa đầu Tiểu Bảo nhẹ nhàng nói
Tôn Hạo cuống cuồng đến cả Tiểu Bảo còn không giúp được anh rồi chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối thôi
"Thanh Thanh à, anh mua cho em rất nhiều son nè, còn cả hồng trà"
Tôn Hạo lôi trong túi ra hơn hai mươi thỏi son bày ra trước mặt Thanh Thanh lại lôi thêm 10 ly hồng trà trong túi xách ra,
người ta không biết còn tưởng anh đi bán hàng
"Tha lỗi cho anh đi mà" Tôn Hạo nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Thanh Thanh xin tha lỗi
"Thanh Thanh à, cậu mà còn không tha lỗi chẳng may Tôn Hạo sẽ bê luôn cả cửa hàng người ta đến đây luôn đấy"
Tiểu Anh ngồi một bên cũng cầu tình giúp Tôn Hạo cái cảnh này cô gặp không dưới 20 lần rồi,
cặp vợ chồng son này làm cô thấy thật vui vẻ, rất yêu thương nhau nhưng nóc nhà chính là Thanh Thanh lúc giận nhau chính là như vậy đó, chạy đến đây làm loạn
Thanh Thanh nhìn qua đóng quà chuộc tội trên bàn liếc qua Tôn Hạo trong lời nói vẫn còn chán ghét
"Anh định đứng đó đến chiều à? ngồi xuống ăn cơm đi"
Tôn Hạo nghe câu này mừng muốn gớt nước mắt, nhìn qua Tiểu Anh và Tiểu Bảo ánh mắt cảm kích.
Tôn Hạo vừa ngồi xuống liền bắt gặp ánh mắt coi thường của Thương Thụy Mặc
"Chả ra dáng đàn ông"
"Anh thử có vợ đi rồi biết" Tôn Hạo bất mãn nói với Thương Thụy Mặc
2 người đàn ông xì xầm qua lại với nhau cũng không dám nói lớn tiếng.
Tôn Hạo trên bàn ăn cứ nhìn Tiểu Anh trong lòng đắn đo không biết có nên nói cho cô ấy biết mấy năm này Tôn Yên Thần vẫn luôn tìm cô không,
nhưng mà có quỷ mới biết anh họ tìm cô làm cái gì biết đâu lại muốn hành hạ người ta, nhưng mà bây giờ có muốn hành hạ cũng thực khó,
Phương Tiểu Anh bây giờ không dễ chọc vậy đâu, kĩ năng đánh người, mắng người học từ Thanh Thanh rất lợi hại,
còn là Giám đốc của Thương thị, mấy cái chiến lược marketing của cô có thể làm cho thị trường chao đảo nha, lần nào cũng làm sản phẩm của Thương thị cháy hàng, chèn ép luôn cả Tôn thị.
Tôn Yên Thần ngồi trong phòng làm việc nhìn bản xếp hạng sản phẩm, rất đau đầu,
mấy cái top đầu lần trước đều bị cướp mất lần này phải đích thân anh đưa ra chiến lược mới có thể lấy lại,
tuy là lần này nằm ở top 1 nhưng mà Thương thị ở ngay kế bên, chỉ cần sơ xuất một cái liền có thể mất vị trí dẫn đầu,
ba năm gần đây không biết bên Thương thị có thần thánh phương nào giúp đỡ đột nhiên lại mạnh dạng bứt phá về chiến thuật marketing như vậy,
khiến cả thị trường chao đảo một phen cũng làm cho Tôn Yên Thần nhiều việc hơn để xử lý,
cửa phòng truyền đến tiếng gõ đều đặn, Tôn Yên Thần xoa xoa thái dương dựa người vào ghế lãnh đạm nói
"Vào đi"
Phương Linh Linh mặc chiếc váy màu đỏ rượu, tay cầm cafe từ ngoài đi vào,
"Em mang cafe vào cho anh nè" Phương Linh Linh dịu dàng đặt ly cafe lên bàn trên môi là nụ cười nhẹ nhàng, cô ta thỉnh thoảng sẽ đến công ty anh mang cơm cho anh, vung đắp tình cảm
"Cảm ơn em" Tôn Yên Thần theo thói quen nói
mà một câu này lại khiến nụ cười trên môi Phương Linh Linh cứng đờ,
ở với nhau bốn năm không hiểu vì cái gì mà anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta,
không có kết hôn vì ba mẹ anh một mực cự tuyệt mà cô ta cảm thấy ba mẹ anh cự tuyệt như vậy rất hợp ý anh,
tờ giấy ly hôn kia cũng không biết anh đã đưa lên chính quyền chưa, cô ta cứ nghĩ Phương Tiểu Anh đi rồi thì con đường làm Tôn phu nhân của cô ta sẽ dễ dàng không ngờ lại khó khăn như vậy,
mà muốn được cưới cũng không phải không có cách chỉ cần có con là được nhưng đào đâu ra đứa con này chứ,
Tôn Yên Thần chưa từng đụng qua cô ta, anh nói phải kết hôn thì mới chạm vào cô như vậy mới tôn trọng cô, không thì sẽ tìm lý do khác lãng tránh.
" Không cần cảm ơn em đâu, nên làm thôi, không có gì nữa thì em ra ngoài đây"
"ừm" Tôn Yên Thần cũng không có giữ cô ta lại nhẹ nhàng ừm một tiếng
Phương Linh Linh ra đến cửa tức đến dậm chân, Tôn Yên Thần vậy mà không quan tâm hỏi thăm cô ta dù một chút, càng ngày càng lạnh nhạt, nếu còn không ra tay thì có lẽ cô ta ch.ết già ch.ết mòn cũng chưa được làm Tôn phu nhân.