Chương 59: Đứng trước cửa nhà
Sau khi Đại Hoàng Nghi đi ra Thương Thụy Mặc liền oán trách chính bản thân mình
"Là nhân viên của Thương thị lại làm ra loại chuyện này, thật mất hết mặt mũi của anh"
Tiểu Anh nghe được cũng chỉ biết thở dài, cô mới đến không lâu đã gặp phải loại chuyện này không tránh khỏi buồn bã, nhưng mà tính kế cô cũng phải dùng kế cao siêu hơn một tí chứ,
cái kế này cô nhìn một cái liền ra, số liệu sản phẩm cô đưa cho họ tổng hợp nhưng phần lớn đã nằm trong đầu cô,
nhìn qua một cái cô liền biết là sai, còn tưởng là họ nhầm lẫn tự cô sửa lại, không ngờ là Đại Hoàng Nghi cố ý làm sai muốn hại cô,
"Mặc kệ đi, lần này sản phẩm cũng chiếm top 1 rồi, không sao" Tiểu Anh nhẹ nhàng lên tiếng, lần này cũng thật may là do cô kĩ tính nếu không thì thật sự đi toang rồi
"Năng lực của em vẫn tốt như vậy" Thương Thụy Mặc nhìn Tiểu Anh đắm đuối ánh mắt có yêu thương có tự hào ánh mắt này không phải là ánh mắt tán thưởng mà sếp dành cho nhân viên đó giống như là tình nhân
mà cái này rơi vào mắt Phàm Phàm khiến cô có chút đau lòng, không muốn nhìn nữa kính cẩn lên tiếng muốn rời đi
"Tổng giám đốc, không có việc gì tôi lui ra trước"
"Ừm" Thương Thụy Mặc cũng không để ý quá nhiều âm trầm trả lời
Nhận được sự đồng ý Phàm Phàm liền đi ra ngoài, cánh cửa vừa đóng, cô liền thở dài,
cô thật ngưỡng mộ Phương Tiểu Anh, cô ấy tài giỏi, xinh đẹp còn có được tình cảm của Thương Thụy Mặc,
tình cảm của Thương Thụy Mặc với Phương Tiểu Anh đương nhiên cô biết mà còn biết rất rõ, những lần chọn quà, chuẩn bị tiệc,... những gì có thể tiến gần khoảng cách của anh và Tiểu Anh hơn đều do cô chuẩn bị, đưa ra ý kiến, bày mưu cho Thương Thụy Mặc,
nhưng anh đâu biết mỗi lần như thế tim Phàm Phàm lại đau thêm một lần.
Bên trong cánh cửa Thương Thụy Măc đang luận công ban thưởng cho Phương Tiểu Anh
"Lần này làm tốt như vậy, lương thì chắc chắn phải tăng em còn muốn gì khác không?"
Thương Thụy Mặc thật sự công nhận tài năng của Phương Tiểu Anh
lần đó anh vô tình nhìn thấy kĩ năng bán hàng của Phương Tiểu Anh biết cô là thiên tài về mảng này liền kéo cô về Thương thị làm việc, bây giờ thì đúng như vậy rồi, cô không làm anh thất vọng
"cho em nghĩ một ngày đi" Tiểu Anh rất lâu rồi không có thời gian rảnh, Tiểu Bảo của cô đã rất lâu không được đi chơi rồi, tranh thủ lần này nghĩ một ngày đưa Tiểu Bảo đi chơi
"Em nghĩ một tuần cũng được" Thương Thụy Mặc nữa thật nữa giả trêu đùa, nếu mà cô nghĩ một tuần thật anh cũng không ý kiến đâu
"Anh đừng xúi dại em, em còn phải nuôi bản thân và Tiểu Bảo" cô nhìn anh khuôn mặt mang theo phòng bị giống như là anh muốn hại cô thật vậy, biểu cảm rất phong phú
"Anh nuôi" Thương Thụy Mặc đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiểu Anh
anh như thế làm Tiểu Anh bối rối
"Không, không cần đâu" Cô lắp bấp mở miệng từ chối
Thương Thụy Mặc thấy thế liền phì cười,
"Haha Anh đùa thôi" anh cười nhưng trong mắt không thấy một tia ý cười, cười hết sức sượng trân
"Hết việc rồi, em về đây" Tiểu Anh đứng lên, muốn trở về, trời cũng tối rồi phải trở về với Tiểu Bảo, lúc nãy dì Ân có việc đột xuất nên xin về trước, bây giờ chỉ có một mình Tiểu Bảo ở nhà cô rất lo
"Anh đưa em về" Thụy Mặc cũng chầm chậm đi theo cô,
"Ừm, cảm ơn anh"
Hai người rất nhanh đã về đến nhà, Tiểu Anh bước xuống xe cảm ơn Thương Thụy Mặc một tiếng rồi đi vào chung cư,
lúc đi đến căn họi của mình cảnh tưởng trước mắt khiến cô kinh ngạc mở to mắt, tim lại hẩn đi một nhịp, Tôn Yên Thần đang đứng trước cửa nhà cô, đã rất lâu rồi cô mới thấy anh nhưng mà cô mong cả đời không nhìn thấy luôn cũng được, hít lấy một hơi cô điều chỉnh lại hơi thở của mình
không biết anh ta đến nhà cô làm gì đây? đòi Tiểu Bảo? cô liền cho anh ăn đấm
khác với lần trước lúc gặp anh ở trước cửa nhà Thanh Thanh lần này cô bình tĩnh đối mặt
"A, chào Tôn tổng, sao lại có nhã hứng đứng trước cửa nhà của người khác thế?" Lời nói của cô hết sức thản nhiên chỉ đơn giản là câu chào hỏi giữa những người lạ với nhau, tuyệt không thấy một chút dao động trong đó
Tôn Yên Thần nghe thấy giọng nói vẫn luôn khắc ghi trong lòng anh, liền quay lại nhìn thấy cô anh càng kích động nhanh chóng đi đến chỗ cô, chặn trước mặt cô, không làm gì hết,
"Tiểu Anh, lâu rồi không gặp" anh ở đây đợi cô rất lâu rồi, từ lúc xem được buổi livetream anh đã gạt hết tất cả chạy đến đây đợi cô trở về, anh muốn nhìn thấy cô
cô ở trên mạng và ngoài đời không có khác biệt nhiều vẫn là dáng vẻ xinh đẹp, chững chạc đó
Phương Tiểu Anh thấy thế cũng không có gì dao động, một mực giữ sự bình tĩnh
"Ừm đã lâu không gặp" Cô nhìn thẳng anh nói không có tình cảm chỉ là phép giao tiếp bình thường
"Nhưng mà Tôn tổng có thể tránh đường cho tôi vào nhà được không?" Tiểu Anh nghiêng người chỉ về cánh cửa đang bị anh chặn, lời nói lạnh nhạt có chút chán ghét
"Anh có chuyện muốn nói với em" Tôn Yên Thần cảm thấy tim có chút khó chịu, cô lạnh nhạt với anh như vậy? hai từ Tôn tổng kia càng làm rõ khoảng cách của hai người
anh nghĩ tới hàng vạn kết quả khi cô gặp anh, có thể vui mừng chạy tới ôm anh, có thể khóc lóc oán trách, có thể tức giận mà đánh anh mắng anh, có thể hốt hoảng đến ngất đi nhưng anh không nghĩ tới cô sẽ bình thản xem anh là người lạ như vậy.