Chương 71: Anh xin lỗi
Tôn Yên Thần đóng lại chiếc hộp, đem nó về phòng cất nó vào vali của anh, rồi gom thêm vài bộ đồ bỏ vào đó.
Điện một cuộc điện thoại mua một căn hộ ở chung ** vợ anh đang ở.
Sau đó anh đem cái vali đó rời đi, anh là đang lên đường tìm vợ và con về.
Buổi sáng, Phương Tiểu Anh như thường ngày bình thường thức dậy chuẩn bị buổi sáng.
Đột nhiên lúc này có người gõ cửa nhìn cô, cô liền buông đồ ở tay ra, đi đến mở cửa.
Đập vào cô là một khuôn mặt đến nhìn cũng không muốn nhìn,
"Sáng sớm, xin hỏi Tôn tổng đến đây có việc gì vậy?" Tiểu Anh chán ghét nói ra, hôm qua đã bám theo cô cả ngày rồi, vậy mà hôm nay lại tiếp tục bám làm cô cảm thấy thật phiền phức
Tôn Yên Thần nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẩm đau thương, cô gái trước mặt này anh nợ cô quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng sẽ trả không hết, anh cứ nhìn cô như vậy không biết nói cái gì
Phương Tiểu Anh cũng không có kiên nhẫn, anh đột nhiên đến đây gõ cửa rồi mặt mày ủ rầu ủ ruột, ai ăn hết của nhà anh à? vậy thì đi kiếm người đó mà đòi đi, cô không rảnh ở đây nhìn anh đâu.
Cô dứt khoát đóng cửa lại, nhưng có một cánh tay lực lưởng chặn lại, ấn đường cô ngày càng đen nhìn anh lạnh giọng .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Anh bị điên à? sáng sớm đã đến đây trưng ra cái....."
"Anh xin lỗi" Tôn Yên Thần sâu kín mở miệng, đôi mắt chứa đựng nhiều tâm sự cùng đau thương nhìn Tiểu Anh,
Làm cho Tiểu Anh đứng hình ngơ ngác, lời định nói đều quên sạch, mới sáng sớm đến đây là để xin lỗi cô sao?
Lòng cô khẽ dao động, nếu cô có thể nghe ba từ này sớm hơn vài năm có lẽ cô sẽ tha thứ cho anh nhưng bây giờ thì cô sẽ không ngu muội mà tin, anh lại định chơi trò gì đây?
Gieo cho cô hy vọng rồi đập nát nó à? ha, trò cũ rít này cô sẽ không dễ bị lừa nữa đâu
"Ba từ này nặng quá Phương Tiểu Anh tôi nhận không nổi, xin anh... cút cho" Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn anh, chán ghét nói nói
Hai từ "cút cho" cô nói quả thực rất tuyệt tình làm Tôn Yên Thần đau lòng
Anh đứng đơ ra đó tay vẫn giữ ở cửa, Tiểu Anh mất hết kiên nhẫn một lần nữa nhấn mạnh
"Cút cho"
Tôn Yên Thần mới hoàng thần thu tay về, cô muốn cái gì anh sẽ làm cái đó, sợ cô chán ghét anh thêm.
"Rầm" cánh cửa bị Phương Tiểu Anh mạnh mẽ đóng phát ra âm thanh chói tai,
Phương Tiểu Anh đóng chặt cửa cô dựa người vào nó nhắm hai mắt lại, hít sâu điều chỉnh lại tâm tình, không muốn suy nghĩ đến câu "Anh xin lỗi"
Anh ta không xứng được tha lỗi, những đau thương mà anh gây ra cho cô, không thể dùng ba từ này mà bù đắp được
"Mẹ ơi, là chú xấu xa ạ?" Tiểu Bảo đi đến bên mẹ, nắm lấy góc áo mẹ, ánh mắt ngây thơ hỏi mẹ,
"ừm" Tiểu Anh đã bình tâm trở lại, dịu dàng trả lời Tiểu Bảo
"Chú ấy hình như là rất thích mẹ đó, cứ thích bám theo" Tiểu Bảo gật gù nói ra suy nghĩ của mình, mà bé cũng biết mẹ không thích chú xấu xa cho lắm
"Bánh Bao không hiểu đâu, mình đi ăn sáng" Tiểu Anh nghe Tiểu Bảo nói có chút ngơ, mới tí tuổi như bé đã có thể nhìn ra tâm tư người khác rồi sao? đúng vậy bây giờ nhìn Tôn Yên Thần có vẻ là thích cô, nhưng bé không biết được sự tàn nhẫn của hắn ta đâu
"Dạ" Tiểu Bảo non nớt đồng ý, đúng vậy bé không hiểu được đâu, cái chú xấu xa này nhất định phải rất xấu xa nên mẹ bé mới chán ghét như vậy, mẹ bé rất ít khi ghét người, làm mẹ bé ghét thì chắc chắn rất xấu đi.
Trên bàn ăn Tiểu Anh nhìn bảo bối của mình, bé ăn rất gọn gàng, sạch sẽ thật sự rất ngoan ngoãn, Tiểu Bảo của cô cũng đến tuổi đi học rồi, phải chọn cho Tiểu Bảo một ngôi trường thật tốt, để bé có thể phát huy hết bản thân mình,
nhanh thật đấy chớp mắt một cái cục bột nhỏ lúc trước ở trong bụng cô bây giờ đã lớn như này hơn nữa còn rất thông minh, xinh đẹp
người làm mẹ như cô không khỏi có chút tự hào, cô không cần bé phải quá hoàn hảo hay là một thiên tài cô chỉ mong bé bình bình an an mà trưởng thành, nhưng nếu giỏi giang một tí con đường sau này đi sẽ bớt đi một ít chông gai
"Bánh Bao, con sắp được đến trường rồi đấy, có thích không?" cô dịu dàng nói với bé
hai mắt bé sáng rực, bé thích nhất là được đi học đó, học ở nhà cũng rất tốt nhưng đi học sẽ có nhiều kiến thức hơn, hơn nữa còn có cả bạn bè,
"hì hì, Bánh Bao rất thích ạ" Bé ngây thơ nở nụ cười, nụ cười tỏa sáng cả một vùng trời
"Ngày mốt mẹ đưa con đi xem trường mới nha"
"Dạ vâng ạ" Tiểu Bảo háo hức đung đưa chân trên miệng mang theo nụ cười mong chờ
Tiểu Anh thấy vui vẻ, đứng lên cô thu dọn bàn ăn của hai mẹ con sau đó nhắc nhở Tiểu Bảo vài điều rồi mở cửa ra ngoài đi làm,
mà cô không biết phía sau cô vẫn luôn có một người đi theo.