Chương 97: Tôn Mặt Dày
"Cạch" cửa phòng đóng lại, Thương Thụy Mặc vẫn nhìn châm châm cánh cửa đấy, sau đó anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra anh cứ làm như vậy 3 lần, đến lúc mở mắt ra trong mắt anh đã tĩnh lặng không thấy đau thương nữa.
Anh cúi đầu nhìn đống văn kiện trên bàn tiếp tục công việc mình, rất bình thãn giống như chuyện xảy ra vừa rồi rất bình thường với anh.
Tiểu Anh về đến phòng làm việc thấy trên bàn đã đặt một món quà và một bó hoa.
Cô cũng không có phản ứng gì, biết rõ là do ai tặng, tiến đến cầm lấy bó hoa hít lấy một hơi, rất thơm là hoa lưu ly cô rất thích.
Mở hộp quá ra là mấy viên socola hình thù kì quái, vừa nhìn là biết một người không chuyên nghiệp làm, cô cầm một viên lên nhìn nhìn
"Cái này là hình trái tim sao?" cô tự hỏi chính mình sau đó cô phì cười, xấu ch.ết đi được, méo hẳn sang một bên.
Tiểu Anh cho nó vào miệng, nụ cười trên môi vẫn giữ ở đó, viên socola này không đẹp nhưng rất ngọt, trên hộp quà còn có một lá thư, là của Tôn Yên Thần.
Cô cầm lên nhìn qua một cái
"Cái này là anh anh tự làm, nhìn nó không được đáng yêu cho lắm, nhưng anh đảm bảo rất ngọt, chiều nay chúng ta cùng rước con nha" bên cạnh câu nói của anh con để hình mặt cười nhỏ nhỏ.
Tôn Yên Thần mỗi ngày đều đem đến một món quà một bó hoa khác nhau, nhưng lúc nào cũng sẽ kèm theo lá thư mà nội dung lá thư, lá nào cũng có câu " Chúng ta cùng nhau đi rước con nha".
Anh là sợ cô quên đi sao?
Cái này cô cũng không thấy phiền, có anh cùng đi rước Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất vui mừng.
Sự vui mừng trên mặt của con, người mẹ như cô nhìn vào tâm rất ấm áp.
Cô đối với Tôn Yên Thần cũng không còn bài xích như trước, nhưng để cô buông hết phòng bị để yêu anh lần nữa thì là chuyện rất khó.
Tiểu Anh đặt lá thư xuống để quà qua một bên, mang lấy hoa đi cắm, sau đó lại quay về chỗ cũ làm việc, một chút nữa cô sẽ cùng anh đi rước Tiểu Bảo.
Môi cô vẫn cười, cô lại không biết một loại chuyện khinh khủng đang chờ cô.
****************
"Tiểu Anh" Tôn Yên Thần đứng ở trước cửa công ty cô vừa thấy cô đi ra đã không chịu được kêu lên, âm thanh được phóng đại một chút.
Anh chạy đến trước mặt cô ngọt ngào cười
"Lên xe anh đưa em đi rước Tiểu Bảo" Anh nắm tay cô chỉ về cái xe, bộ dạng vui tươi, mỗi ngày anh đều đợi cái giây phút này.
Tiểu Anh nhìn chỗ tay bị anh nắm khẽ nhíu mày, giật tay ra.
"Không cần đi chung, tôi có xe"
Tiểu Anh rút tay ra làm Tôn Yên Thần đơ lại, nhìn qua cái tay trống trơn, nhưng khi nghe cô nói muốn lấy xe anh cũng lại cười, nụ cười có chút xảo quyệt
"Em đi lấy xe đi, anh chờ"
"Ừm" Tiểu Anh xoay người đi đến tầng gửi xe, nhưng không thấy cô lái xe ra chỉ thấy hai chân tự đi
"Xe em đâu" Tôn Yên Thần làm bộ làm tịch hỏi cô, anh rõ ràng biết là nó bị cái gì
"Ai gỡ mất cái bánh xe tôi rồi" Tiểu Anh khẽ thở dài trả lời anh
Trong lòng lại nghĩ ai lại chơi cái trò như vậy chứ, cô nhớ cô đâu có gây thù với ai.
"Chặc, cái tên này sao lại khốn nạn như vậy ha, chịu thôi bây giờ em chỉ có thể đi cùng anh" Tôn Yên Thần vuốt vuốt cằm làm ra vẻ bất đắt dĩ
"Ừm" Tiểu Anh gật đầu, bây giờ chỉ có cách này
"Lên xe đi" Anh mở cửa xe cho cô, để cô tiến vào hết sức ga lăng
Cô vừa tiến vào xe Tôn Yên Thần đã chịu không nổi, kéo cao khóe môi, trò này của anh xem ra không tồi, có thể ở cùng cô.
Nếu bây giờ cô mở cóp xe của anh ra sẽ thấy cái bánh xe cô trong đó.
Ngồi trong xe Tôn Yên Thần chạy xe chậm rì rì, bây giờ xe đạp cũng có thể vượt luôn mặt hai người
Tiểu Anh khóe môi giật giật
"Rolls-Royce Phantom EWB động cơ V12 dung tích 6.72 lít tăng áp kép đi kèm hộp số tự động 8 cấp, tốc độ tối đa 250km/h" Tiểu Anh nhẹ nhàng nói ra một tràn về chiếc siêu xe của Tôn Yên Thần, ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ khác người
"Đúng vậy" Tôn Yên Thần gật gật đầu, bình thãn đáp cô
"Tôn Yên Thần tốc độ tối đa là 250km/h đó, xe xịn như vậy anh lại chạy như vậy quá xúc phạm chiếc xe rồi, bây giờ mấy người tập dưỡng sinh chạy bộ trên đường cũng có thể qua mặt anh đó" Tiểu Anh bất mãn nói lên
"Ừm" Tôn Yên Thần lại ừm một tiếng nữa
Tiểu Anh cũng cạn lời không biết nói cái gì với anh mới được đây, xe là của anh, anh chạy như nào làm sao cô quản.
"Sau này em về nhà rồi, xe đều đưa em quản, muốn chạy như nào là do em, còn bây giờ anh đang rất trân trọng từng giây ở riêng với em đây, nên phải chạy rất chậm"
Tôn Yên Thần đột nhiên thân mật nói ra làm Tiểu Anh đơ người, thật không biết trả lời anh làm sao
Tôn Yên Thần nhìn thấy cô ngơ người anh dừng xe lại không chạy nữa, hít sâu một hơi rồi dịu dàng
"Tiểu Anh à, về nhà với anh đi có được không?"