Chương 36
Ở nhà Hạ Thiên Cơ lại một lần nữa thua dưới tay Hạ Thiên Triệu thì hắn phẫn nộ đem cái chén ném xuống dưới đất, sau đó lúc Hạ Trảm Bằng ở sau lưng rống giận thì hắn nghênh ngang coi như không nghe thấy mà đi mất.
Nếu cha đã thiên vị đứa con trai trưởng kia, hắn cũng không muốn nghe lời cha hắn nói.
Đây là một khu biệt thự tư nhân, là nơi một đám công tử nhà giàu ưa thích, vừa bước vào nơi này người ta đã thấy nó có bao nhiêu trụy lạc. Thế nhưng đêm nay, Hạ Thiên Cơ thầm nghĩ chính mình muốn sử dụng ma túy, do đó không chút do dự mà theo Ngô Tử Huy đi vào tòa biệt thự này.
Bên ngoài là một đám bảo an tây trang màu đen, nếu không có giấy thông hành ai cũng đừng nghĩ đi vào.
Lúc Hạ Thiên Cơ đi vào, việc xác nhận tên tuổi cũng vừa mới bắt đầu. Dưới ánh đèn, cả nam lẫn nữ ôm lấy nhau nghe theo tiếng nhạc chat chúa mà tự do uốn éo thân thể của mình. Ở chỗ này càng có thể lý giải sâu sắc đời sống tinh thần nghèo nàn của tầng lớp giàu có khác nhau.
Đột nhiên ánh sáng tối sầm xuống, âm nhạc ngừng hẳn.
Nhưng cả nam lẫn nữ cũng không vì tất cả những điều này mà ngừng lại động tác, hành động của họ bắt đầu càng thêm mờ ám.
“Thấy không, hai cô gái kia, mày chọn một trước đi. Nếu như muốn chúng ta chơi kích thích hơn một chút!” Ngô Tử Huy ý bảo Hạ Thiên Cơ nhìn về nơi xa.
Cơ thể yêu mị của cô gái đang hướng về phía bọn họ, từ từ đi qua. Hắn thậm chí có thể thấy viền y phục phía dưới nổi lên một vệt. Cô gái đó trang điểm đậm rực rỡ nên không rõ ngũ quan cùng nhan sắc.
Mà bọn họ không chút nào ngượng ngùng, một cô gái trong đó đã đưa tay khoát lên cổ của Hạ Thiên Cơ, sát bên người ưỡn ẹo, ánh mắt cũng cực độ mà dính vào hắn.
Không biết từ lúc nào, quần áo cùng thắt lưng của cả nam lẫn nữ khác nhau đã rơi lả tả trong phòng.
Lại càng không biết là lúc nào, trong phòng vang lên tiếng đàn dương cầm tuyệt diệu. Âm nhạc thanh thúy ăn khớp cùng với thanh âm trong phòng này tựa như chuyển động hài hòa lại tựa như bài xích.
Thứ mà Hạ Thiên Cơ thấy chính là một cô gái mặc một bộ đồ voan trong suốt, bê trong là nội y màu đen tràn ngập vẻ yêu mị, bàn tay lại linh hoạt lướt trên phím đàn dương cầm, từng nốt nhạc từng nốt nhạc bay múa, từng tên đàn ông một qua ve vãn.
Hắn có chút si ngốc nhìn bóng lưng này.
Cô gái trước mặt hiển nhiên lại không có chút tức giận nào với hành đoộng của bọn họ, ngay cả bị tên đàn ông kia xoa nắn ngực cũng thế.
“Cô ta là ai?” Trái tim hắn đập dồn dập làm cho hắn cư nhiên không rõ tại sao ở cái nơi hỗn loạn này lại có tâm tình như vậy.
“Cô ta cũng không dễ chọc, cô ta chưa bao giờ tham gia trò chơi với mọi người, cô ta chỉ đến đánh đàn, muốn cùng cô ta, anh phải khiến cô ta để ý mày?”
“Cô ta có chồng chưa?”
“Anh cho là người tới nơi này sẽ như thế nào?” Cô gái đó trơ trẽn cười một tiếng.
Hạ Thiên Cơ không nói gì thêm. Lúc này, chuyện hắn muốn làm nhất chính là đi đến phía trước nhìn khuôn mặt thật của cô gái trên sân khấu kia.
Cô gái thấy bộ dáng của hắn cũng không tiếp tục dây dưa với trò chơi không vui vẻ này nữa, rất nhanh đã đi đến một bên khác mà dán người lên thân thể một cô gái khác trông cũng giống như vậy.
Hạ Thiên Cơ mặc kệ bàn tay của cô gái phía sau, từng bước một bước về phía vị trí trung tâm. Càng đi, hắn cư nhiên phát hiện trái tim mình càng nhộn nhạo nhìn bóng lưng tràn ngập phong tình của cô gái kia. Nơi mẫm cảm lại trướng đau nhức từng trận từng trận.
Cô gái đánh đàn vẫn cúi đầu như trước. Đột nhiên, cô ta vươn một tay, nhẹ nhàng mà xoa bóp bả vai của chính mình, tay kia vẫn lướt trên phím đàn dương cầm như trước.