Chương 4: Năng lực tiềm ẩn

Trân Vũ ra khỏi công ty với tâm trạng cứ lâng lâng, thật không tin nổi! Vậy là mình đã được nhận vào Lôi Viễn rồi!
Mặc dù chỉ là thời gian thử việc thôi nhưng cô sẽ cố gắng hết sức mình để được chọn làm nhân viên chính thức!


Định đi tới trạm xe buýt thì trông thấy bóng dáng ai quen quen. Là Trân Nghiêm! Đáng yêu ghê tới đón mình luôn.
"Cám ơn em trai!" Cô hí hửng leo tót lên chiếc moto cool ngầu mới tậu của Trân Nghiêm.
"Ai nói tôi chở chị chứ?" Nói là nói vậy chứ mặt hắn tươi lên thấy rõ.
"Em không chở chị thì chở ai?"


"Hôm nay thế nào?"
"Tốt lắm! Họ chỉ dẫn rất nhiệt tình, đưa chị đi tham quan khắp công ty luôn!"
Trân Nghiêm nghe vậy thì hơi nhíu mày:
"Họ mà rảnh vậy sao?"
"Em cũng thấy vậy hả? Chị cũng thấy lạ nhưng chắc làm vậy để mình quen á, hiệu suất làm việc cũng sẽ cao hơn!"


Trân Nghiêm thầm mắng chị mình trong lòng, thật dễ tin người!
"Sếp chị là nam hay nữ?"
"Nữ! Trưởng phòng hay giám đốc đều là nữ hết!"


Sau khi giám đốc Hoàng chỉ dẫn sơ nét công việc cho cô thì nữ trưởng phòng mới tới, cô ấy rất xinh đẹp. Là kiểu đẹp nữ tính, nhẹ nhàng, vừa nhìn vào là muốn bảo vệ rồi!


Chị ấy giới thiệu mình là Lưu Thoại Mỹ, sẽ là cấp trên trực tiếp của cô. So với Trần Đông và Hoàng Phương Di thì cô ấy là người có thái độ gần gũi nhất!
Nghe là nữ thì Trân Nghiêm cũng không nói gì nữa, chạy thẳng một mạch về nhà, trời sắp mưa rồi, không khéo bà chị lại bệnh nữa.


available on google playdownload on app store


(Văn cũng muốn có đứa em hay "đứa" anh như vậy quá Ọ.O)
---------------
"Xin chào mọi người! Em là Trân Vũ, sau này sẽ làm việc ở phòng chiến lược marketing, mong mọi người chỉ bảo!"
Trân Vũ vô cùng niềm nở chào hỏi mọi người, nhưng thật chất đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, cô đang run!


Đây không phải lần đầu tiên cô nói trước đám đông. Ở đại học cái mà không thiếu nhất chính là thuyết trình. Nhưng hôm nay lại khác, mọi người ai cũng mặt mày nghiêm túc hết, nhìn cứ sờ sợ sao ấy!


Nào ngờ, mọi người lại vô cùng nhiệt tình với cô, cô nói xong thì có cả một tràng pháo tay reo lên làm cô phát ngượng. Có mấy chị còn đứng lên đi về phía cô bắt chuyện nhiệt tình, các anh thì cười tươi tỏa nắng. Đương nhiên mấy cái thái độ này là do xuất phát từ sự kiện hôm qua rồi!


Chị trưởng phòng cùng lúc đi vào cũng mỉm cười dịu dàng, phân việc cho cô làm.
Trân Vũ không hiểu sao rất có cảm tình với chị ấy, thấy chị ấy thật dễ gần và tốt bụng, đâm ra có hơi hướng dựa dẫm rồi!


Bắt tay vào việc Trân Vũ mới thấy mình tệ cỡ nào, thật sự có nhiều thứ khác với lý thuyết quá. Nhưng ưu điểm của Trân Vũ là càng có nhiều điều không hiểu thì cô sẽ càng tập trung cao độ hơn nữa, nhất định phải tìm ra lời giải đáp mới thôi. Cái tinh thần này thì theo như Trân Nghiêm hay trêu chính là ngọn lửa gây áp lực cho mọi người xung quanh.


Sở dĩ nói như vậy là do tâm lí của mấy người giỏi giỏi sẽ thường bị hành động chăm chỉ, tiến bộ của người khác mà đâm ra lo sợ và bị áp lực. Nếu lúc đó họ đang làm việc với tần suất bình thường trong khi người kế bên gia tăng tốc độ làm việc, họ sẽ thấy vị trí và sự tin tưởng của mọi người đối với mình đang bị đe dọa, người kia có thể sẽ "soán ngôi" mình. Cho nên cũng sẽ cố gắng tăng tốc. Đây cũng là một trong những cách mà các doanh nghiệp dựa vào để phát triển, lợi dụng sự ganh đua của con người để gia tăng năng suất lao động.


(Cái này cũng hay thường thấy trong các lớp học phổ thông í. Lúc mà chúng ta đang cùng lũ bạn ngồi tán gẫu trên trời dưới đất thì y như rằng gần đó có một mọt sách luôn cặm cụi làm bài dù rằng có bài méo đâu. Và thế là trong nhóm sẽ có một đứa la lên: Thấy nó chăm chỉ làm tao thấy mình lười biếng quá... vâng vâng và vâng vâng ==)


Mấy đồng nghiệp cũng bất ngờ với sự nỗ lực của Trân Vũ. Thật sự thì cảnh này cũng không phải chưa từng thấy trong công ty, nhưng mà dữ dội như vậy thì là đầu tiên, lại là với lính mới có "đệm lưng" nữa!


Một đàn anh ở gần đó thấy không đành lòng một lính mới tự bương chãi cho nên đến chỗ cô coi thế nào. Và thật sự bị bất ngờ với Trân Vũ, phải nói là có nhiều phần mà lúc trước hắn mới vào làm cũng phải chật vật chạy đôn chạy đáo đi hỏi thăm, mà Trân Vũ chỉ mới một buổi, không làm phiền ai hết mà cũng giải quyết được! Đáng nể thật!






Truyện liên quan