Chương 9: Ghen tỵ
Trân Vũ cứ nghĩ là bắt đầu từ mai mới chính thức nhận việc còn hôm nay thì để người ta training mình. Dẫu sao mình đâu phải học chuyên ngành thư kí gì gì đó đâu chứ.
Nào ngờ khi cô hỏi giám đốc Hoàng là khi nào làm việc thì bà ấy trả lời rất tỉnh: "Ngay bây giờ"
Trân Vũ hóa đá tại chỗ!
Bây giờ cô phải đi báo với trưởng phòng một tiếng đã:
"Chị ơi! Giám đốc Hoàng nói công ty bổ nhiệm em làm thư kí của chủ tịch, cho nên bây giờ em đến báo với chị một tiếng!"
Sắc mặt Lưu Thoại Mỹ nghe vậy thoáng tái nhợt đi, nhưng sau đó vẫn cố gắng gượng cười nói với Trân Vũ:
"Vậy thì chúc mừng em! Cùng chị ra chào mọi người một tiếng nào!"
Cô ta nắm chặt tay Trân Vũ kéo cô ra thông báo với mọi người, Trân Vũ thấy chị ta nắm cũng hơi đau nhưng chưa kịp nói gì đã bị lôi ra ngoài:
"Thông báo với mọi người, từ hôm nay Trân Vũ sẽ làm thư kí cho chủ tịch của chúng ta, nhưng Trân Vũ vẫn sẽ thường xuyên đến thăm bộ phận mình đúng chứ Trân vũ?"
Lưu Thoại Mỹ cười tươi, nói với mọi người bằng giọng vô cùng thân thiện, khiến Trân Vũ vô thức mà gật đầu đồng ý.
Các đồng nghiệp còn lại kẻ thì khóc ra nước mắt, kẻ thì không nhịn được mà tỏ vẻ ghen tỵ. Nhưng có một điểm chung trong suy nghĩ của họ: "Cô ta thật có quan hệ với tổng tài? Tại sao vận khí lại tốt như vậy?"
Lôi tổng đã về rồi? Thật đã về rồi? Lâu nay chỉ thấy sếp trên màn hình thôi, cũng lâu rồi anh ấy mới về đây mà. Nhất định mai sáng phải vào sớm xếp hàng chờ anh ấy vào công ty mới được
Đương nhiên chỉ có các cô nàng mới ganh ghét như vậy thôi, chứ mấy đồng nghiệp nam cũng không tỏ vẻ gì. Do phòng ban này không hiểu sao nhiều nữ quá, nam có mấy que thôi.
Trân Vũ cũng không thèm đoái hoài với bọn họ mà đến chỗ của Lý Nhật và Lý Như - Hai con người đang đứng tiếc nuối nhìn cô.
Đặc biệt là Lý Nhật, hắn không thể tin được Trân Vũ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Thật sự thì vẫn còn làm chung trong một công ty nhưng hắn sẽ không còn lúc nào cũng được nhìn thấy cô nữa!
Rồi cô sẽ quen những đồng nghiệp mới, có khi nào quên bọn hắn luôn không
"Bye Bye hai người, em gặp hai người mỗi lúc ăn trưa mà, đừng buồn nha!" Trân Vũ mặt buồn thiu, nhìn hai người bọn họ.
"Được rồi được rồi! Trưa nay phải đi ăn chung đấy!" Lý Như không tình nguyện mà nói. Trong cái bộ phận này cô chỉ thấy hợp cạ với Trân Vũ thôi, mấy con nhỏ kia thật không khoái tý nào hết~
"Em nhớ phải cố gắng lên đấy Trân Vũ, hậu đậu như em phải sửa rồi!" Lý Nhật lo lắng mà bẹo má Trân Vũ một cái nhẹ
[ Tui nói chứ Lý Nhật, boss mà thấy là anh ch.ết mịa!!! ]
Trân Vũ thoáng đỏ bừng mặt, thật là, sao anh ấy khi không bẹo má mình vậy
"Em từ giờ càng phải cẩn thận hơn đấy, không phải ai cũng là người tốt đâu. Sau vụ này, bọn họ lại sẽ đồn thổi cho rằng em có người chống lưng nữa đấy!" Lý Như bày ra khuôn mặt đanh đá nhắc nhở Trân Vũ.
Thật sự đây cũng là điều làm Trân Vũ phiền lòng, sao ai cũng nghĩ như vậy nhỉ? Cô cứ tưởng một tập đoàn lớn như vậy sẽ
không bao giờ có ba cái vụ ngồi lê đôi mách, ai ngờ còn hơn thế nữa!
Trân Vũ lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm trạng mình như chuẩn bị đi chiến trường, rồi mới chào tạm biệt Lý Nhật và Lý Như một lần nữa.
Lúc này trong phòng của Lưu Thoại Mỹ, đồ đạc đã bị lật tung cả lên, cô ta bây giờ nhìn chẳng khác gì những kẻ có dấu hiệu không ổn về thần kinh!
Vì trong phòng cách âm, cũng không có camera như bên ngoài cho nên cô ta có thể thoải mái thể hiện sự căm ghét đến thấu xương của mình đối với Trân Vũ.
Đôi mắt trừng lớn, đỏ ngầu như vừa uống thuốc kích thích, dáng vẻ xinh đẹp và dịu dàng được người người ghen tỵ đã không còn nữa, thay vào đó là cơn thịnh nộ bộc phát:
"Tao sẽ không tha cho mày đâu Trân Vũ!"
-------------------
Trân Vũ vẫn đi một mạch một đoạn xa, sau đó mới chợt nhận ra một chuyện động trời: "Cô không biết phòng chủ tịch ở đâu hết a!"
Làm sao bây giờ, đến trễ chắc bị trách cứ quá!
Cô cứ đi đi lại lại mấy vòng quanh đó, mỗi khi phát hoảng là cô lại như vậy đấy, bản thân Trân Vũ cũng không biết là mình có cái tật này đâu!
Cô đâu biết toàn bộ hình ảnh bối rối siêu đáng yêu này đều đã được lưu vào trong máy của vị chủ tịch nào đó thông qua camera ở ngoài sảnh.
------------
Có bạn hỏi là tại sao mình hay chen vô trong truyện chi vậy: [ ]
Đấy là do mình tự kỉ á!!! Thấy cũng vui nên đưa vô thôi, làm vậy có cảm giác như nhân vật của mình đang sống vậy!