Chương 4: Bất lực
Đi nhà hắn?
Chẳng lẽ chẳng lẽ...
Bạch Viễn đang miên man suy nghĩ thêm các loại bổ não, liền nghe được một trận thanh âm phanh lại ven đường.
Hắn quay đầu lại, đập thẳng vào mắt đó là chiếc xe của Thiên Nam, từng khiến cho hắn thèm nhỏ dãi – Maybach.
Thiên Nam kéo xuống cửa kính xe, mặt không chút thay đổi đem ánh mắt đặt ở trên người hắn.
Ánh mặt trời chiếu vào thân xe ung dung cao quý, phản xạ ra một mảnh hàn quang lạnh như băng, giống như ánh mắt người nọ.
Bạch Viễn lưng gai gai, dừng vài giây, lúc này mới nhấc chân đi tới bên kia xe, mở cửa xe ngồi ở vị trí ghế phụ.
“Cái kia...”
Bạch Viễn siết chặt góc áo, cuối cùng khuất phục áp khí cường đại của Thiên Nam, nhỏ giọng hỏi, “Không cần đi làm sao?”
Thiên Nam đánh thẳng lên tay lái, vẻ mặt chuyên chú, trước sau như một ngữ khí lãnh liệt, “Tạm thời không cần.”
“Kia... Tổng tài ngài gọi ta đi nhà ngươi làm gì?”
Bạch Viễn đầu lưỡi co rút, chỉ sợ nghe được lời không muốn nghe.
Thiên Nam ánh mắt ở trên đường băn khoăn một phen, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Bạch Thỏ cần ngươi.”
Bạch Viễn ngẩn người, ở trong đầu nhớ lại, toát ra một đống trắng trắng thịt thịt thật to gì đó, lúc này mới thở sâu một hơi.
Fuck, vừa mới nghĩ cái gì vậy, quay mặt vào tường tự kiểm điểm!
“Cái chén thật sự không cần đền sao?” Bạch Viễn rất không yên tâm hỏi.
“Ừ.”
Ngữ khí thản nhiên khiến cho Bạch Viễn không khỏi bắt đầu hoài nghi kỳ thật chén kia là mua ở quán ven đường a... Kỳ thật căn bản không phải có mấy trăm năm lịch sử a... Kỳ thật đồn đãi đều là giả a...
Hắn rất muốn tiếp tục truy vấn một chút vì cái gì Bạch Thỏ sẽ cần hắn, môi động lên đang định mở miệng, đột nhiên liếc đến Thiên Nam vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời cảm thấy vẫn là đem lời nói nuốt trở về cho thỏa đáng.
Không khí hơi lãnh, hai người không nói chuyện, Bạch Viễn đành phải quay đầu, đem ánh mắt phiêu ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ người đi đường lui tới, đều là thần sắc vội vàng.
Vài phút sau, xe dừng trước cổng nhà.
Bạch Viễn ngoan ngoãn xuống xe, đi theo sau Thiên Nam.
Nam nhân phía trước bóng lưng thẳng thắn ngạo nghễ, cứng cáp như trúc, thật sâu lạc vào đôi mắt hắn.
Ân... số 56 nhà A ...
Bạch Viễn lòng hiếu kỳ càng phát ra, tổng tài giống như người rất có tiền, vì cái gì không xây biệt thự?
Thời điểm tự hỏi, chân cũng không ngừng bước vào.
Bạch Thỏ đang nhàm chán ở trên mặt đất vẽ nên các vòng tròn, nghe thấy tiếng cửa mở, theo bản năng ngẩng đầu lên ——
Một giây sau, nó liền không chút do dự nhằm phía Bạch Viễn.
Bạch Viễn còn không có đi lại đây, đã bị một con chó bất thình lình vồ lấy.
Hắn cứng đơ người, trừng mắt nhìn.
【 Tiểu mỹ nhân, gia nhớ ngươi muốn ch.ết. 】
Bạch Thỏ làm bộ chuẩn bị ɭϊếʍƈ.
Bạch Viễn dù sao cũng là người từng trải, vội vàng né ra.
Bạch Thỏ dẩu miệng, ngước mắt muốn khóc.
Bạch Viễn bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thiên Nam,
“Tổng tài, nó làm sao vậy?”
“Nó cái gì cũng không ăn.”
“…”
Kỳ thật Bạch Viễn rất muốn nói, không ăn cơm cùng ta có quan hệ gì? Ta tới Bạch Thỏ liền ăn cơm?
Thiên Nam như là xem thấu ý nghĩ của hắn, giải thích nói,
“Ngày hôm qua ngươi uy, nó mới ăn.”
Bạch Viễn cái hiểu cái không gật gật đầu,
“Nha. Vậy uy nó sữa và thức ăn cho chó a.”
“…”
Chẳng lẽ hắn chưa nói Bạch Thỏ cái gì cũng không ăn sao?
Thiên Nam đuôi lông mày tràn ra vài tia mệt mỏi, không thể nào kiên nhẫn chỉ chỉ phòng bếp, “Nó có thể muốn ăn gì đó, nơi đó đều có.”
Lại chỉ chỉ hướng phòng tắm,
“Sau khi ăn xong nhớ rõ cho hắn tắm rửa.”
“…”
Dựa vào cái gì ngươi bảo ta làm ta tất sẽ phải làm. Bạch Viễn oán thầm.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện cái chén, hắn lúc này mới xả ra tươi cười, nịnh hót gật gật đầu.
Thiên Nam nới lỏng cà- vạt,
“Buổi sáng hôm nay ngươi sẽ không đi làm, có việc gọi ta”
Dứt lời trực tiếp đi thẳng hướng về phía gian phòng của mình.
Uy uy, này tính lấy việc công làm việc tư sao?
Bạch Viễn bĩu môi, đối với Bạch Thỏ hếch cằm, đi vào phòng bếp.
Bạch Thỏ hoan hỉ đuổi kịp.
Bạch Viễn vừa mở ra tủ lạnh ánh mắt liền trừng lớn.
Dựa vào, những thứ này đều là cho chó ăn đó sao?
Cái gì sushi Nhật Bản, pizza Ý, gan ngỗng Pháp và những món ăn đắt tiền khác.
Thật sự là... Chủ nào chó nấy.
Ánh mắt tìm tòi một phen, Bạch Viễn cuối cùng trong đống thức ăn lấy ra thức ăn cho chó cùng sữa, để xuống trước mặt Bạch Thỏ.
【 Fuck... Lần này đánh ch.ết cũng không ăn... 】 Bạch Thỏ quay đi, vẻ mặt ngạo kiều.
Bạch Viễn nghi hoặc,
“Ngươi không phải yêu nhất ăn cái này sao?”
【… Gia khi nào thì nói qua gia thích ăn! 】 Bạch Thỏ u oán ném một cái xem thường,
Vẻ mặt ghét bỏ.
Bạch Viễn thở dài, xoa nhẹ đầu nó, hướng dẫn từng bước, “Bạch Thỏ không thể kén chọn a, bằng không sẽ không lớn được.”
【… Ta còn cần lớn hơn nữa sao… 】 Bạch Thỏ xem thường nhìn lên Bạch Viễn, thật tình buồn thay cho chỉ số thông minh của tiểu mỹ nhân.
Bạch Viễn có vẻ như đột nhiên ý thức được điểm ấy, xấu hổ ho một tiếng, “Ách... Ta không biết ngươi muốn ăn cái gì a.”
Nhìn thấy Bạch Viễn thần sắc khó xử, Bạch Thỏ một trận không đành lòng, lại sủa lên, “Gâu gâu!” Nó hướng đến vị trí tủ lạnh mà sủa.
Kỳ thật chỉ cần không phải cái gì sữa cùng thức ăn cho chó, nó cũng có thể nhận ~ Bạch Viễn hiểu ý, mang sang một cái chén nhỏ tinh xảo, để trên mặt đất.
【 Uy ta uy ta 】
Bạch Thỏ dùng sức ở trên người Bạch Viễn cọ a cọ, hận không thể cọ rụng một lớp da.
Bạch Viễn trên mặt nhất thời treo đầy hắc tuyến, cuối cùng là bưng bát lên.
Bạch Viễn không nuôi qua cẩu, cũng cực ít nuôi động vật.
Động vật sao, cũng chỉ nuôi qua vẹt thối không biết xấu hổ kia, nhưng là nó cũng có thể tự lo liệu được tốt, căn bản không cần hắn quan tâm tới.
Cho nên khi tắm cho Bạch Thỏ một trận luống cuống tay chân.
Cũng may Bạch Thỏ dịu ngoan híp mắt một mình hưởng thụ, không ầm ĩ không nhiễu, tùy ý hắn gây sức ép.
Cho dù là Bạch Viễn dùng nhầm sữa tắm, nó cũng không có nửa phần phản bác.
Chơi đùa đến gần trưa, Bạch Viễn lau khô lông cho Bạch Thỏ, gõ lên cửa phòng Thiên Nam đang đóng chặt.
Thiên Nam mở cửa, thần sắc có chút mệt mỏi, ống tay áo thoáng hỗn độn, lộ ra màu da gợi cảm khỏe mạnh.
Ra là vừa mới đang ngủ.
“Làm sao vậy.”
Rõ ràng là ngữ khí nghi vấn, đến miệng hắn hỏi ra là thành câu trần thuật.
Bạch Viễn chỉ chỉ màu lông đổi mới hoàn toàn của Bạch Thỏ,
“Ân. Cơm cũng ăn, tắm cũng sạch sẽ.”
Thiên Nam thần sắc ngưng tụ, lạnh lùng đặt câu hỏi,
“Ngươi cho nó dùng sữa tắm gì?”
Bạch Viễn sửng sốt, đáp trả,
“Chính là chai màu đen…”
Thiên Nam sắc mặt nhất thời trở nên có chút quái dị.
“Đó là của ta.”
Bạch Viễn lườm hắn một cái, không chút suy nghĩ liền thốt ra, “Của ngươi Bạch Thỏ lại không thể dùng?”
“…”
Thiên Nam sắc mặt biến đen.
Bạch Viễn lúc này mới ý thức được chính mình nói cái gì, cắn chặt môi dưới, TMD(con mẹ nó) ai khiến ngươi nhanh mồm nhanh miệng! Bạch Viễn hung hăng ở trong lòng quạt chính mình hai cái bạt tai, cúi đầu đáp trả, “Ngượng ngùng.”
Thiên Nam buồn ừ một tiếng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Bạch Viễn sờ sờ mũi phủ bụi, bình tĩnh lau mặt, đi đến phòng khách.
Bạch Thỏ vui a vui chạy vội tới trên ban công, ngửa lên thân mình hấp thụ ánh mặt trời, rất thích ý.
Xem ra cũng không còn chuyện gì.
Bạch Viễn cảm giác mình chỉ cần lại đi gõ cửa chào hỏi một chút là có thể đi rồi.
Đang muốn nhấc chân, ánh mắt liền quét đến Thiên Nam mới ra khỏi phòng.
Hắn vạt áo sạch sẽ, tinh thần diện mạo cũng tốt rất nhiều.
“Đi đâu ăn cơm?”
Thiên Nam đột nhiên mở miệng.
“A?”
Thiên Nam không khách khí liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi, “Đi đâu, ta đặt.”
Bạch Viễn giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, nâng tay nhìn đồng hồ một chút. Nguyên lai đã đến giữa trưa a, khó trách có chút đói.
Hắn vội vàng đáp trả.
“Ta có thói quen ở nhà ăn.”
Thiên Nam yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, lúc này mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý mẹ.
“Lý mẹ. Đến đây nấu cơm.”
“…”
Không phải, hắn là ý nói hắn về nhà ăn là được a.
Bạch Viễn môi giật giật, lại không phát ra một âm tiết.
Dù sao, tiếp tục cự tuyệt sẽ liền bị cho là làm kiêu.
======
Bạch Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, đột nhiên cảm thấy được đồ ăn đắt tiền trong tủ lạnh cũng có thể lý giải.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng tổng tài cùng nhau ăn cơm, càng không có nghĩ tới sẽ ở trong nhà tổng tài cùng tổng tài ăn cơm.
Cho nên trước mắt xảy ra tình trạng này.
Thật sự là... Rất kỳ lạ...
Lý mẹ phá lệ thích chàng trai đặc biệt xinh đẹp này, cho dù Thiên Nam ở đây, cũng nhiệt tình kêu gọi, “Ngươi ăn nhiều một chút a, nhìn ngươi gầy.”
Bạch Viễn cuời cười ôn hòa,
“Ân, cám ơn Lý mẹ.”
Đồ vật này nọ vẫn là ăn thật ngon, nếu như, không phải đối mặt người kia lại càng ngon...
Bạch Viễn nhíu mày, tiếp tục ăn cơm.
Thiên Nam tướng ăn quả thực không thể soi xét, giơ tay nhấc chân một cỗ quý khí bẩm sinh, ăn cơm cẩn thận tỉ mỉ không chút nào hàm hồ.
Khí tràng lại rất mạnh, khiến cho Bạch Viễn cảm giác phía sau lưng gió lạnh từng trận.
Bạch Viễn âm thầm xem thường tướng ăn Thiên Nam một phen,
Hừ... Giống như nữ nhân. So ra, hắn quả thật có vẻ thô lỗ nhiều lắm.
Đại sảnh yên tĩnh, chỉ nghe thanh âm gắp đồ ăn.
Bạch Viễn ăn vào một nửa mới ý thức tới Lý mẹ luôn luôn đứng ở bên cạnh, kinh ngạc hỏi, “Lý mẹ, sao ngươi không cùng ăn a?”
Lý mẹ cười cười đang chuẩn bị đáp.
“Cùng nhau ăn đi.”
Thiên Nam đột nhiên đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên mở miệng.
Lý mẹ sửng sốt, lại chưa nói một lời, xoay người đi hướng phòng bếp.
Trên bàn cơm có thêm một người hoà nhã dễ gần, Bạch Viễn liền không câu nệ, cùng Lý mẹ cười cười nói nói, cho nhau đĩa rau, rất náo nhiệt.
Lý mẹ vừa mới bắt đầu còn có điều băn khoăn, nhưng xem Thiên Nam cũng không biểu hiện ra cảm xúc đặc biệt gì, tâm cũng hoàn toàn buông ra.
Bạch Viễn vừa ăn vừa đánh mắt lên Thiên Nam, sau đó liền phát hiện một chuyện thú vị——
Thức ăn trên bàn đại bộ phận Thiên Nam đều có động đũa, duy chỉ có thịt gà là không ăn.
Bạch Viễn trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên nhấc tay gắp một khối thịt gà, bỏ vào trong chén Thiên Nam.
Lý mẹ kinh ngạc.
Thiên Nam sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Viễn.
Đối diện người nọ mặt mày cong cong, cười đến có chút giảo hoạt.
Lại nói,
Như thế nào cũng làm cho người chán ghét không chịu nổi.
Maybach