Chương 25: Ta cũng không phải nữ nhân
Vì thế Bạch Viễn da mặt mỏng ở đối diện tổng tài mặt dày dùng cơm đều cúi gằm gần như muốn chui đầu vào bát cơm, mà Thiên tổng tao nhã thì chậm rãi thoải mái nhàn nhã dùng cơm.
Chờ đợi hai người đều ăn cơm xong Bạch Viễn liền đứng dậy bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp.
“Ngươi dọn làm gì?”
Thiên Nam hỏi.
“Ăn cơm xong đương nhiên phải rửa bát a, hay là ngươi định chờ ngày mai Lý mẹ tới dọn?”
Bạch Viễn nghiêng qua liếc mắt Thiên Nam một cái, xem thường đáp.
Thiên Nam không nói được lời nào chớp mắt, có chút cứng ngắc trên mặt rõ ràng viết bốn chữ —— ngươi nói đúng rồi.
Bạch Viễn vừa nhìn nhất thời kích động hai mắt sáng lên, muội nó, rốt cục bắt được cơ hội trêu chọc ngươi!
Vì thế hắn cực kỳ châm chọc nói,
“Thật là như vậy a? Tổng tài thật lười nga, quả nhiên là đại thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước.”
Thiên Nam nhíu mày,
“Học Văn ngu ngốc như ngươi như vậy mà cũng sẽ biết dùng câu mười ngón không dính nước?”
A uy, đây không phải là trọng điểm đi a a a!?
Bạch Viễn bật người phản bác nói,
“Ai nói ta ngữ văn ngu ngốc? Ngữ văn của ta là kém chứ không phải ngu ngốc!”
Thiên Nam nghe vậy cười nhạt, cũng không đáp lại, chính là sủng nịch nhìn Bạch Viễn tạc mao.
Nội tâm lạnh lẽo bao lâu nay bỗng nhiên xâm nhập một vài cái gọi là hạnh phúc —
Có thể cùng hắn ăn cơm, ngẫu nhiên cãi nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống, có vẻ như tốt lắm.
Bạch Viễn đột nhiên bị ánh mắt ôn nhu của Thiên Nam nhìn đến đáy lòng sợ hãi, chậm chạp cúi đầu né tránh, nhanh nhẹn dọn dẹp xong liền như chạy trốn vọt vào phòng bếp.
Sau khi tắm, Bạch Viễn chống giữ cái lưng mỏi, cánh tay còn chưa thu hồi lại, thân mình liền bị một người ôm lấy.
Người kia lồng ngực rộng lớn và ôn hoà hiền hậu, làm cho người ta an tâm.
Hồi lâu không có cảm nhận được hơi thở, Bạch Viễn đột nhiên khóe mắt có chút yếu ớt, xoay người quay về ôm lấy nam nhân phía sau.
Thiên Nam sửng sốt, rồi sau đó khóe môi kéo ra đường cong mờ, ôm chặt Bạch Viễn.
“Sau này cùng ta cùng ta sống ở đây được chứ.” Thiên Nam cúi đầu chôn ở cổ Bạch Viễn nói.
Bạch Viễn không chút suy nghĩ lắc đầu,
“Không…”
Thiên Nam không đợi hắn nói xong liền rất nhanh cướp lấy đôi môi của hắn, ngăn chặn lời hắn muốn nói.
Không khí ấm áp, Bạch Viễn lông mi run rẩy, nhắm lại hai mắt, theo bản năng chủ động vươn đầu lưỡi tham hướng Thiên Nam.
Thiên Nam trong mắt ý cười lan ra, vui đùa trốn tránh đầu lưỡi Bạch Viễn.
Bạch Viễn dò xét nửa ngày không có kết quả, một trận chán ghét, mở ra hai mắt liền muốn thu hồi lưỡi của mình, Thiên Nam lại đột nhiên ôm lấy đầu lưỡi hắn không cho phép hắn lùi bước, thật sâu hôn một phen, như là tuyên cáo chủ quyền, tiến quân thần tốc, càn quét vách tường trong miệng Bạch Viễn.
Nụ hôn này không vội vã cũng không thô lỗ, phá lệ ngọt lịm cùng ôn nhu.
Bạch Viễn hãm sâu trong đó cảm thấy được không khí đều bị đoạt đi, thở hổn hển nhiệt tình đáp lại.
Thiên Nam mi mỏng run lên, tay không an phận luồn vào trong vạt áo.
Khoái cảm kỳ dị nhất thời bao phủ lên Bạch Viễn, chỗ sâu trong người hắn cũng run rẩy lên, chuẩn bị ra tay, nhưng mà một cái thanh âm cực không hài hòa lại bỗng nhiên vang lên ——
“Gian phu ɖâʍ phụ!”
Hai người động tác nhất thời cứng đờ, không khí kiều diễm nháy mắt tan thành mây khói.
Bạch Viễn thu tay về bối rối dựa trong lòng Thiên Nam, ánh mắt né tránh.
Thiên Nam thở dài, buông ra Bạch Viễn, con ngươi toé ra hàn băng ngàn thước, hắn xoay mặt lạnh lùng đem ánh mắt quét tới nơi phát ra thanh âm.
“Điêu dân lớn mật!” Vẹt không sợ ch.ết bay đến gần hai người, ánh mắt lấy tư thế cực kỳ không phù hợp trừng Thiên Nam.
Thiên Nam khóe miệng hơi hơi run rẩy, không thèm quan tâm đến nó liền đi ra phòng bếp.
Bạch Viễn xấu hổ cũng tính toán rời đi.
Tuy rằng vẹt thối không phải người... Nhưng là nó chỉ số thông minh rất nghịch thiên, chính mình đã sớm cho rằng nó là con người, vừa rồi lúc vẹt thét chói tai ra tiếng hắn thậm chí mơ hồ sinh ra cảm giác bị bắt gian trên giường! Thật sự thật là khủng khiếp!
Vẹt giận,
“Hoàng thượng!”
Bạch Viễn quay đầu, yên lặng ném một cái liếc mắt qua, “Ngươi chắc là chưa ăn gì đi, ta chuẩn bị cho ngươi.”
Vẹt lúc này mới ý thức được hình như là có một chút đói, vì thế cũng không còn tâm tình đi truy cứu chuyện vừa rồi. Vỗ cánh dừng ở một bên.
Vẹt ăn uống no đủ xong liền quạt cánh bay đến hang ổ Bạch Thỏ, Bạch Thỏ cực kỳ không vui đứng lên không cho vẹt rơi xuống, vì thế vẹt cao quý lãnh diễm nhíu lại mi, thừa dịp Bạch Thỏ không chú ý lại hôn đối phương một ngụm.
Sau đó Bạch Thỏ an tĩnh…
Sau đó Bạch Viễn cằm mau rơi xuống đất…
Vì cái gì nhìn thấy bọn hắn ở cùng nhau lại hoà bình như vậy?
Bạch Viễn đầy trong đầu dấu chấm hỏi, lăng lăng thu hồi cằm, đi tới cửa phòng Thiên Nam.
“Tổng tài, ta ngủ chỗ nào a?” Bạch Viễn hỏi Thiên Nam đang trong phòng tắm.
Thiên Nam quay đầu, đáp trả,
“Nơi này.”
“A?” Bạch Viễn nhất thời mặt đỏ tai hồng, quanh co nói, “Không có phòng khác sao?”
Thiên Nam buông bàn chải đánh răng,
“Vì sao lại phải có?”
Bạch Viễn đầu óc vừa kéo, hỏi lại,
“Vì cái gì không có thêm một phòng nữa a?”
Thiên Nam nửa cười nửa không nhìn hắn,
“Ta chỉ có một người ở đây vì sao phải có thêm làm gì?”
Bạch Viễn sờ sờ cái mũi, tự hỏi vấn đề so sánh thâm ảo này.
Thiên Nam đã đi qua ghé sát vào mặt của hắn cúi đầu nói,
“Ngươi khẩn trương như thế làm gì?”
Nam nhân đối diện hơi thở thành thục độc đáo phả vào mặt, nhất thời khiến cho Bạch Viễn ánh mắt trở nên có chút bối rối, nhỏ giọng đáp, “Không có...”
Thiên Nam kéo môi, nhẹ nhàng hôn hôn trán của hắn: “Đi đánh răng đi, bàn chải màu xanh biếc kia là chuẩn bị cho ngươi.”
Bạch Viễn ánh mắt lơ mơ, ân một tiếng liền nghe lời đi đánh răng.
Lúc đi ra Thiên Nam đã ngồi ở trên giường đắp chăn, dưới ngọn đèn đầu giường đọc sách.
Bạch Viễn tim muốn nhảy lên cổ họng, đi từ từ đến ngồi ở bên giường.
Thiên Nam buông ra sách trong tay đối với hắn mỉm cười.
“Đi lên.”
Bạch Viễn lề mà lề mề cời giày, Thiên Nam đột nhiên tay chụp tới hắn kéo vào trong lòng.
Bạch Viễn thân mình cứng đờ, nuốt nuốt nước miếng,
“Tổng tài...”
Thiên Nam tắt đi đèn đầu giường, môi dán bên tai hắn cúi đầu nói, “Ngủ.”
Bạch Viễn hai mắt trong bóng đêm chớp chớp, nhìn chằm chằm vào Thiên Nam.
Thiên Nam đột nhiên mải miết ngậm vào môi dưới của hắn mà bắt đầu ʍút̼ vào, Bạch Viễn đầu óc nhất thời loạn một đoàn, ngón tay bối rối nắm chặt áo tắm Thiên Nam.
Thiên Nam lực đạo nhẹ nhàng, ôn nhu thiếu chút nữa đem môi dưới Bạch Viễn hòa tan. Sau đó chậm rãi dời xuống, hôn lên hầu kết Bạch Viễn.
Bạch Viễn cổ họng phát khô, tim như nổi trống, lồng ngực run rẩy lên.
Dưới bụng Thiên Nam bùng lên ngọn lửa, răng nanh giật ra vạt áo Bạch Viễn liền hôn lên, ʍút̼ vào ɭϊếʍƈ láp da thịt bóng loáng.
Bạch Viễn cúi đầu thầm rên một tiếng, tay cũng lung tung tham tiến áo tắm Thiên Nam.
Thiên Nam làn da bóng loáng, cơ thể rắn chắc, xúc cảm ấm áp truyền đến từng ngón tay, khiến cho Bạch Viễn vừa vuốt đã cảm thấy tay của mình đều nhanh bị đốt cháy.
Thiên Nam đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên đôi môi Bạch Viễn, hung hăng triền miên một phen sau liền nới lỏng, thu hồi hai tay quy củ vuốt lên eo Bạch Viễn.
Bạch Viễn con ngươi lóe lóe, đáy lòng tràn ra cảm giác mất mát, thanh âm khàn khàn nói, “Tổng tài... Ta cũng không phải nữ nhân...”
Ngươi không cần nhẫn nhịn như vậy...
Thiên Nam vùi đầu vào cổ của hắn, tiếng nói khàn khàn, “Ân. Trong nhà không có bôi trơn, ta không muốn làm đau ngươi.”
Bạch Viễn mặt lại đỏ bừng, rầu rĩ đem đầu vùi vào lồng ngực Thiên Nam.
Chóp mũi truyền đến mùi hương dễ chịu, chỉ chốc lát sau hắn liền chìm vào giấc ngủ.
Thiên Nam nghe người bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, lúc này mới trong bóng đêm mở hai mắt ra, trong mắt một mảnh u ám, ham muốn xâm chiếm cuồn cuộn lên, thật lâu không tiêu tan.
=======
Sáng sớm tỉnh lại.
Thiên Nam theo đồng hồ sinh học sáng sớm liền mở mắt ra.
Cúi đầu nhìn thấy Bạch Viễn trong lòng còn đang ngủ say sưa, tim liền có một dòng nước ấm lan tràn, khóe môi cũng không chú ý giương lên độ cung, cúi đầu nhẹ nhàng ở trên gương mặt Bạch Viễn hạ xuống một cái hôn sau đó hắn liền thật cẩn thận rời khỏi giường.
Vừa đi vào phòng tắm di động liền vang lên, Thiên Nam vội vàng buớc nhanh tới trước giường bắt máy điện thoại, theo bản năng liếc mắt Bạch Viễn một cái, thấy Bạch Viễn như trước an ổn ngủ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Alo?”
Thiên Nam lại trở về giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
“Thiên Nam. Ngươi chừng nào thì về nhà?”
Thiên Nam ngực bị kiềm hãm, cung kính đáp,
“Ông nội, tháng sau ta sẽ về nhà.”
Đầu bên kia điện thoại Thiên lão gia tử hớp một ngụm trà, tiếng nói mang theo vài tia vui mừng không dễ dàng phát giác, “Ân, hảo hảo chú ý thân thể.”
“Ân, ông nội, ngươi cũng vậy.”
Cúp điện thoại, Thiên Nam nhìn chằm chằm Bạch Viễn liền bắt đầu tự hỏi.
Có nên dẫn hắn cùng về nhà hay không.
Thiên Nam ra ngoài mua bữa sáng sau đó liền đi đến phòng ngủ đánh thức Bạch Viễn.
Bạch Viễn mơ mơ màng màng mở hai mắt trừng Thiên Nam, trong mắt ánh nước liễm diễm.
Thiên Nam nhéo nhéo khuôn mặt của hắn nói,
“Ngươi cũng thật dễ ngủ.”
Bạch Viễn bĩu môi, bộ dạng phá lệ tự hào:
“Đó là đương nhiên, ta thế nhưng là vinh dự của Giáo Hoàng nha.”
Thiên Nam vui vẻ, vuốt đầu Bạch Viễn hỏi,
“Vậy ngươi thấy ta đây là cái gì?”
Bạch Viễn trầm tư, ngẫm nghĩ trong chốc lát đáp,
“Ngươi là quyền trượng của Giáo Hoàng.”
“Vì sao?” Thiên Nam hỏi.
Bạch Viễn lườm hắn một cái, thật không chuyên nghiệp, loại tình huống này không phải hẳn là nên theo như lời kịch nói một câu, ‘ Nguyên lai ta là gậy chống a?’
Tuy rằng hợp tác không theo như kịch bản, nhưng Bạch Viễn như cũ là diễn viên chuyên nghiệp, vì thế hắn nháy mắt mấy cái nói, “Bởi vì ta sẽ có thể tùy thời ở bên cạnh ngươi a.”
Thiên Nam sửng sốt, bỗng nhiên cúi đầu nâng mặt Bạch Viễn hung hăng hôn một cái.
(=口=, tổng tài hẳn là chưa có xem quảng cáo rồi.)
Bạch Viễn thủy chung vẫn là không quen thấy tổng tài nhiệt tình, sắc mặt đỏ lên ngượng ngùng đẩy ra mặt Thiên Nam.
Thiên Nam cũng không miễn cưỡng hắn, ở một bên chờ hắn thay quần áo.
“Tổng tài, ta không có quần áo mặc, ách” Bạch Viễn lúc cởi áo tắm mới phát giác.
Thiên Nam nghe vậy đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo đưa cho Bạch Viễn.