Chương 53: Sự bất thường của mặc

Sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, tay cô vò chặt hồ sơ bệnh án trên tay, lạnh lùng nói: ˆDì Lữ ở đây không có người, dì nói cho cháu nghe đi”


Ánh mắt của dì Lữ giấu giấu diếm diếm, lùi về sau vài bước rồi nói nhỏ với Ngôn Tiểu Nặc: "Tiểu Nặc, dì ra ngoài đi lấy chút nước ấm đây"
Nói xong, dì Lữ vội xách phích nước lên chạy ra ngoài phòng bệnh.


Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp gọi dì quay lại, thì bóng dáng của dì Lữ đã biến mất ở cửa như một tên lửa. Ngay cả dì Lữ một người rất cởi mở cũng từ chối nói cho cô biết, chắc chắn phải là những rất khó nghe. Cái miệng của Lý Tịnh, cô hiểu rất rõ, cô ta có thể nói ra những lời mà ngay cả cô ta cũng không nghe được.


Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mới ngồi xuống cạnh giường bệnh nhìn bà ngoại đang truyền nước.


Điện thoại của cô rung liên tục trong túi xách, tiếc là sự tập trung của cô hoàn toàn hướng về bà ngoại nên không nghe thấy tiếng rung của điện thoại trong túi. Cùng hoàn toàn quên mất việc cô đã đồng ý với Mặc Tây Quyết.
Dì Lữ vẫn chưa quay lại thì Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh đã đến.


Ngôn Tiểu Nặc bước tới và đứng trước giường của bà ngoại, đứng chẵn cho bà ngoại đang năm trên giường và nói: “Các người đến đây làm gì?”
Lý Tịnh nói thẳng thừng: “Đương nhiên là đến lấy giấy tờ đất rồi!"


available on google playdownload on app store


Ngôn Tiểu Nặc cười khẩy: “Giấy tờ đất không thể giao cho các người được, đừng có ảo tưởng!”
“Cô đừng tưởng cô giành được giải nhất cuộc thi, thì mắt cô mọc lên tận trời nhé!”


Ngôn Ngọc Thanh cắn răng cắn lợi nói: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải lấy được giấy tờ đất.”
“Vậy thì tôi lại phải nhắc lại với các người một lần nữa” người Ngôn Tiểu Nặc đứng thẳng lên, mặt cô hơi ngước lên,


“Giấy tờ đất sẽ không thế giao cho các người được, sau này cũng đừng có mơ tưởng đến việc giấy tờ đất nữa!”
Lý Tịnh tiến lên giơ tay định đánh cô, thì bị Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy bàn tay sắp rơi xuống rồi đẩy mạnh ra.
“Ái dà!”


Lý Tịnh đứng không vững, lảo đảo bám vào cửa miệng bắt đầu chửi cô, "Vốn dĩ là một thứ không trong sạch gì mà lại dám động vào người tao sao?”


“Cô nói cái gì?” Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào cô ta, đi thẳng tới, giữ chặt cắm của cô ta và nói, “Cô có dám nói lại một lần nữa không?”


Lý Tịnh đột nhiên bị cơn giận dữ của cô dọa cho sợ hãi, không dám nói một câu. Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới buông cằm của cô ta ra và cảnh cáo: “Nếu cô còn dám nói linh tình, thì tôi sẽ xé nát miệng của cô ra!”
“Cô cũng không cần ở đây đe doạ cậu mợ của cô.”


Ngôn Ngọc Thanh đứng bên cạnh lên tiếng, “Cô nên biết là, nếu như tôi mà muốn lấy giấy tờ đất thì cô không cản được tôi đâu.”
"Ồ?” Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn Ngôn Ngọc Thanh cười khẩy,


“Tôi từ trước tới nay dường như toàn bày tỏ thái độ phản đối nhưng chưa từng ngăn cản ông đúng không?”


Ngôn Ngọc Thanh bị chặn đứng lại không nói lên thành lời. Lý Tịnh liền phản ứng lại, rồi bực tức đẩy cô ra. Vòng eo của Ngôn Tiểu Nặc bị đập vào góc lan can của giường bệnh, đau đến nỗi cô kêu lên sắc mặt trắng bợt đi.


“Cái đồ rác rưởi như cô mà lại đám ở đây khua môi múa mép à?” Lý Tịnh chỉ vào mặt và mắng cô,


“Giải nhất cuộc thi thiết kế sao? Ai mà biết trèo lên giường với người đàn ông nào để có được nó? Dưới ánh mắt của đám đông lại còn ôm ấp với đàn ông, cô nghĩ là Mặc Tây Quyết thích cô thật sao, cô là cái đồ..."


Lời của Lý Tịnh nói chưa hết thì bị Ngôn Tiểu Nặc lấy một cốc nước bên cạnh hất thẳng lên mặt cô ta, gương mặt giận dữ lạnh lùng, “Cô cút ra ngoài cho tôi!”
“Cô muốn tạo phản à!"


Mặt của Lý Tịnh rất dữ tợn, giống như một con quỷ lao về phía Ngôn Tiểu Nặc. Lúc này, có mấy người bảo vệ đi vào, nói với Lý Tịnh: “Chào cô, trong phòng bệnh không được phép động chân tay."


Những giọt nước trên mặt Lý Tịnh chưa kịp lau, đầu tóc rũ rượi la hét lên, “Các người là cái thá gì mà tới cản tôi?”
Mấy người bảo vệ cũng rất khó xử nhìn Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc nói một cách lạnh lùng: “Bệnh viện cho phép người nhà bệnh nhân gây sự trong phòng bệnh sao?”


Mấy nhân viên bảo vệ không một chút do dự kéo Lý Tịnh ra ngoài, dù gì cũng làm loạn trong bệnh viện, nếu như làm to lên thì những nhân viên bảo vệ này cũng không gánh vác được trách nhiệm.


Ngôn Ngọc Thanh nhìn chăm chăm vào Ngôn Tiểu Nặc, mãi mới nói lên một câu: “Không ngờ chỉ sau 1 tháng, mà cô lại như biến thành con người khác vậy."


Ngôn Tiểu Nặc đưa ra một cái nhìn thờ ơ, “Tôi trở thành con người như thế nào cũng không liên quan gì đến ông, ông đừng có quên, vì sao tôi lại trở thành như thế này”


Giọng của cô rất nhẹ, nhưng là một kiểu giọng điệu băng giá, cử chỉ lấn át khiến cho tim của Ngôn Ngọc Thanh phải phát run. Cuối cùng, Ngôn Ngọc Thanh cũng bỏ cuộc mà rời đi, toàn thân Ngôn Tiểu Nặc thư giãn hắn đi, cũng may cô chống qua được, cũng may là mấy người bảo vệ kia tới kịp thời.


Dì Lữ rót cho Ngôn Tiểu Nặc một cốc nước rồi đưa cho cô, “Mấy người bảo vệ đến thật đúng lúc, dì chỉ sợ đến không kịp để ngăn cản mấy người đó lại"
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên ngước mắt nhìn dì Lữ: "Mấy người bảo vệ đó là dì gọi đến sao?”


Dì Lữ gật đầu, ngồi xuống trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, vẻ mặt đầy hối hận: “Nếu như lúc đó dì đi gọi bảo vệ thì lại tốt, bác Lâm Nam Âm cũng không đến nỗi bị ngất đi.”


“Nghĩa là sao?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đầy sợ hãi và hoảng loạn, "Hai người họ không lấy được thứ họ muốn, lại còn động tay với bà ngoại sao?”


Dì Lữ than thở, “Cũng may chưa động tay, nhưng những lời nói của bà Ngôn rất khó nghe, quan trọng nhất là họ nói đến con” Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc vuốt lên ngực, một lúc sau hỏi tiếp: “Cô ta nói gì vậy?”


Di Lữ đặt tay lên vai của Ngôn Tiểu Nặc rồi nói với cô: “Tiếu Nặc, giờ không phải là lúc muốn biết bà Ngôn nói những gì, tóm lại là rất khó nghe, biết rồi thì cũng làm gì được chứ? Bác Lâm Nam Âm đương nhiên sẽ không tin những lời nói đó, cháu chỉ cần nhớ như vậy là được.”


Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn về phía bà ngoại, cô mới phát hiện trong chiếc tủ đầu giường có một tờ báo. Cô cầm tờ báo lên, cả một màu sắc trên trang bìa là hình ảnh của Mặc Tây Quyết ôm cô. Mặc Tây Quyết!
Xong rồi!


Cô nhanh chóng đặt tờ báo xuống đi tìm điện thoại, nhưng điện thoại đã bị sập nguồn. Bà ngoại đột nhiên bị ngất đi, cô hoàn toàn hỗn loạn, quên mất cô có hẹn với Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra bầu trời tối bên ngoài và quay sang hỏi dì Lữ: “Dì biết bây giờ là mấy giờ không?”


Dì Lữ còn cho rằng cô đói rồi, cười và nói, “Bây giờ là 7 giờ rồi, có phải cháu đói rồi không? Cơm sẽ được giao tới ngay lập tức”
7 giờ rồi... lần này xong đời thật rồi.


Cô lại không để ý bỏ bom Mặc Tây Quyết một lần nữa, Mặc Tây Quyết sẽ giết cô mất, Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm trán, lần nào điện thoại cũng hết pin, lần nào cũng không nhớ số điện thoại của Mặc Tây Quyết, cô phải làm sao bây giờ?
Bà ngoại vẫn chưa tỉnh dậy, cô không thể rời đi.


Dì Lữ còn cho rằng Ngôn Tiểu Nặc buồn bã vì vụ việc ngày hôm nay, bước tới an ủi cô: "Tiếu Nặc, chờ chút nữa ăn cơm xong, con cứ về trước đi."
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Cháu muốn chờ bà tỉnh dậy.”
Dì Lữ tiếp tục hỏi cô, “Sáng mai cháu phải đi học không?”


Đúng rồi, sáng sớm mai cô có lớp, mà ở đây lại cách trường S quá xa.
“Ở đây có dì rồi, cháu yên tâm đi”


Dì Lữ nói tiếp, “Bác Lâm tỉnh dậy chắc cũng không biết phải làm thế nào để đối diện với cháu, cháu cũng không biết phải đối diện với bác ấy thế nào, chỉ bằng qua một thời gian, cháu lại qua đây thăm bác ấy."


Dì Lữ nói rất có lý, vụ việc phát sinh ngày hôm nay, cô thực sự không biết làm thế nào để đổi mặt với bà ngoại. Nên nói gì đây, hoặc là, nên giải thích gì đây?


Hoặc là, đành phải im lặng, không nên nói gì cả? Chưa bao giờ cô và bà ngoại lại có lúc không biết phải đối diện với nhau như thế nào như lần này, một sự bối rối, lúng túng, có lẽ cả cô và bà nội đều không thấy dễ chịu.


Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đứng dậy, "Vậy giờ cháu về đây, dì Lữ, cháu về rồi ăn chút gì đó sau cũng được.”
“Hay là ăn xong cơm hãy về?”


Dì Lữ nhẹ nhàng nói với cô. Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cúi người xuống lấy túi xách, vết đau ở eo khiến cô nhăn mặt lại: "Không cần đâu, cháu còn có việc ”


Nói xong cô rời khỏi phòng bệnh. Hôm nay bà ngoại đã phải chịu ấm ức rồi, cô nhất định sẽ lấy lại công bằng cho bà ngoại! Vốn dĩ cô không muốn làm quá tuyệt tình, nhưng tất cả những điều này là do người cậu của cô đã ép côi! Mặc Tây Quyết...có lẽ bây giờ có đang tìm cô không? Giống như lần trước, anh như một kẻ điên tìm cô khắp mọi nơi.


Nghĩ đến Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc bất giác bước đi thật nhanh, cô thực sự không muốn để anh chờ cô lâu như vậy.
Bước ra khỏi bệnh viện, giao thông tấp nập, đèn điện sáng trưng, lúc cô tới ngay cả bác tài Lý cũng không gọi, giờ đành phải bắt taxi về.


Cô may mắn vì không gọi bác tài Lý đưa cô đi, không thì với tính cách của Mặc Tây Quyết, anh chắc chắn sẽ tìm tới nơi này.
Cảnh tượng như vậy, khiến Ngôn Tiểu Nặc không thể không run rẩy khi nghĩ về điều đó.


Thật đáng sợ! Chiếc xe taxi đưa thẳng cô về biệt thự Hãng An, Ngôn Tiểu Nặc trả tiền trở về trong phòng, thì phát hiện trong nhà không có ai.


Mọi thứ đều rất yên tĩnh, lẽ nào Mặc Tây Quyết vẫn chưa về sao? Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi tìm sạc cảm để sạc điện thoại, vừa mở máy thì tin nhắn điện thoại không ngừng rung lên.


Không phải Mặc Tây Quyết chưa về, mà là sớm đã trở về và giống như lần trước, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại.


Lần này Ngôn Tiểu Nặc chủ động gọi điện cho Mặc Tây Quyết, nhưng một hồi lâu không có ai bắt máy, Thế này là thế nào? Mặc Tây Quyết tức đến nỗi không buồn nghe điện thoại của cô sao? Hay là anh mặc kệ không đế ý tới cô nữa, một mình đến bữa tiệc, mà ở bữa tiệc ôn quá, hoặc bận quá, nên anh không bắt máy?


Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến một vài giả thiết trong đầu, chờ một lúc cũng không thấy Mặc Tây Quyết gọi điện thoại lại.


Xem ra anh thực sự rất tức giận với cô, cuối cùng trở nên thất vọng về cô sao? Điều này không thế trách Mặc Tây Quyết, nếu đối lại là cô, hết lần này tới lần khác bị bỏ bom, cô có lẽ cũng không muốn quan tâm tới người đó nữa.


Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, vừa đứng dậy, thì đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, quả nhiên là điện thoại của Mặc Tây Quyết, cô ấn vào nút nghe máy. Không có cơn thịnh nộ như dự kiến, có một sự im lặng từ phía đầu dây bên kia.


Ngôn Tiểu Nặc nghe điện thoại "A lô” mấy lần, đầu dây bên kia vẫn im lặng, thậm chí cô bỏ điện thoại xuống nhìn lại, rỡ ràng là số điện thoại của Mặc Tây Quyết.
“Mặc Tây Quyết? Có phải là anh không? Anh ở đâu? Sao anh không nói gì?”


“Đồn cảnh sát” Cuối cùng cũng có giọng nói cất lên từ phía đầu dây bên kia.






Truyện liên quan