Chương 75
Lục Đình không để bụng cười lên, "Em nói với anh ấy rồi Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Vâng, em nói rồi, anh ấy dường sao?" như không giận cho lắm, để em đưa điện thoại cho anh ấy xem thể nào." “Vậy cũng được." Lục Đình cũng yên tâm, "Vậy em đi đường cẩn thận nhé." “Vâng, anh cũng vậy.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình rời đi, rồi đứng trước cửa tập đoàn Lục Thị chờ Mặc Tây Quyết đến.
Lục Đình vừa rời đi được vài phút thì xe của Mặc Tây Quyết liên đến, cánh cửa xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh của anh, anh giúp cô mở cửa xe như thường lệ giọng hơi trầm: "Lên xe đi."
Ngôn Tiểu Nặc lên xe, thì bị anh ôm trọn vào trong lòng, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, "Mới nửa ngày không gặp em lại xảy ra chuyện rồi." "Là điện thoại xảy ra chuyện” Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách rồi đưa cho anh. "Còn nghĩ cách sửa điện thoại, có tiến bộ" Mặc Tây Quyết nhận lấy điện thoại từ tay cô rồi nhìn nên vết nứt, đặt nó sang một bên, "Chúng ta về trước đã, Duy Đức đã thông báo bên kia làm một chiếc điện thoại mới rồi." “Cái này không cần sửa nữa sao?" Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc điện thoại đó ra rồi nhìn lại một chút, "Sửa một chút vẫn có thể dùng được mà." “Bị nứt như thế này rồi, làm một chiếc mới còn dễ hơn sửa chiếc này nhiều" Mặc Tây Quyết nói một cách hiển nhiên, "Ngày kia có lẽ sẽ tới, sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng của em."
Ngón dài thon dài của Ngôn Tiểu Nặc sờ lên chỗ nứt trên màn hình điện thoại, rồi đành phải gật đầu đồng ý, "Được rồi." "Cuộc thi tuyển chọn ngày hôm nay có thành công không?” Mặc Tây Quyết xoa lên mái tóc của cô và ngả người ra ghế sau với giọng điệu lười biếng. "Thành công rồi." Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói thêm về việc cô làm trợ lý cho Lục Đình, rồi nói với anh về bữa tiệc, "Tối mai em phải tham gia một bữa tiệc giới thiệu thành viên mới của hội." “Ừ, em đi đi." Mặc Tây Quyết nhanh chóng đồng ý, "Sáng sớm mai anh phải đi Nhật Bản để mở một cuộc họp, ngày kia mới về." "Họp?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, "Họp gì vậy?" "Tập đoàn Để Quốc có đối tác làm ăn ở Tokyo." Mặc Tây Quyết không nói thêm chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, những ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, “Ra ngoài dùng cơm, đi sớm về sớm nhé."
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu, “Nhất định a." "Anh không có ở đây, em nhất định không được để xảy ra chuyện gì đấy.” Mặc Tây Quyết năm chặt lấy tay cô, "Không được phép ăn mặc xinh đẹp quá ra ngoài
Ngôn Tiểu Nặc biết anh vì chuyện lần trước ở Thực Vì Thiên mà lo lắng, cô cười và nói, “Em biết rồi, anh yên tâm đi, em dùng bữa tối xong sẽ về ngay.” “Thế này còn được.” Mặc Tây Quyết nói một câu và đã về đến biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi xe và bước vào phòng, Mặc Tây Quyết không lập tức đi vào, mà gọi điện thoại cho Duy Đức trước, "Tối mai Ngôn Uyển Cử đi tham gia một bữa tiệc, nếu như vụ việc lân trước còn xảy ra, thì đuổi hết mấy tên vệ sĩ kia về nước Anh đi."
Quản gia Duy Đức vội vàng đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, vì bị đuổi về nước Anh thực sự là một kết quả tàn khốc.
Lúc này Mặc Tây Quyết mới cất điện thoại đi rồi bước vào phòng
Thầy Ngôn Tiểu Nặc đã thay xong bộ thường phục màu trắng sữa, đã sắp vào cuối thu rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng bên trong biệt thự vẫn rất ẩm, cô cũng không muốn ăn mặc quả rờm rà.
Cô búi mái tóc cao trên đầu, hiện lên làn da trắng như tuyết ở cổ khiến người khác phải động lòng.
Mặc Tây Quyết thấy vậy tim bị giao động, ôm chặt lấy cô, nhỏ nhẹ nói một câu, "Ngôn Uyển Cừ” "Vâng?" Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy nụ hôn ấm áp của anh hôn lên phía sau gáy cô làm cô cảm thấy hơi buồn, giọng nói có chút run lên, "Có chuyện gì vậy?"
Mặc Tây Quyết nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô, rồi nhẹ nhàng hôn thêm vào cổ cô vài cái rồi nói, "Em có biệt danh không?" “Biệt danh?” Ngôn Tiểu Nặc nhất thời không phản ứng kịp. “Ừm, người nhà em hay gọi em là gì?" Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất êm tai, có một kiểu khiến tim người khác đập nhanh hơn. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên muốn bật khóc, cô hít thở một hơi dài, và nói, "Tiểu Nặc, em gọi là Tiểu Nặc." "Tiểu Nặc?" Mặc Tây Quyết đối cách gọi tên cô, “Ngôn Tiểu Nặc sao?" "Vâng." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Đúng vậy, nếu cộng thêm vào nữa Tiểu Ngôn thì đó là biệt danh của em." "Vậy sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Nặc." Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên trên đầu cô, "Có được không?" "Được" Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, ít nhất khi hai người ở với nhau, cô có thể trở về làm Ngôn Tiểu Nặc chứ không phải là
Ngôn Uyển Cừ. “Biệt danh còn hay hơn tên chính." Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, ngón tay chấm vào đầu mũi cô.
Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng rất ấm áp rồi hỏi, "Ngày mai anh đi Tokyo, có cần sắp xếp hành lý không?" "O? Em muốn giúp anh sắp xếp sao?" Mặc Tây Quyết cảm có hứng thú rồi hỏi. "Vâng" Ngôn Tiểu Nặc cười rồi nói, đưa bàn tay nhỏ ra, "Cho em mượn điện thoại của anh một chút." Mặc Tây Quyết đưa điện thoại cho cô, chỉ thấy cô đang dùng điện thoại của anh tìm kiếm thông tin thời tiết ngày mai ở Tokyo. "Tokyo lạnh hơn thành phố S một chút." Ngôn Tiểu Nặc vừa tự nói rồi vừa đi vào chỗ tủ quần áo.
Cô giúp Mặc Tây Quyết chọn hai bộ vest, áo sơ mi đều là loại hơi dày, còn cả đồ lót của anh nữa. Cô cẩn thận gấp gọn quần áo vào rồi đặt chúng vào chiếc vali Hermes màu đen khổng lồ, sau đó lại đi gói gém đồ dùng cá nhân.
Mặc Tây Quyết thấy dáng bận rộn của cô cảm thấy rất ấm áp.
Từ nhỏ anh đều phải tự sắp xếp hành lý, hoặc đã có trợ lý và người giúp việc giúp anh sắp xếp, từ trước tới nay không có một người phụ nữ nào chủ động giúp anh. "Được rồi, hoàn thành sắc" Ngôn Tiểu Nặc kéo xong khoá nheo mày hỏi anh, “Em không biết mật
Mặc Tây Quyết bước tới vuốt những sợi tóc buông trên chán có vì bận rộn, cười nhẹ nhàng và nói, "Thực ra, hành lý của anh đã được trợ lý sắp xếp xong rồi." "Á?" Ngôn Tiểu Nặc ngây người ngước đầu lên, "Sao anh không nói sớm? Nhìn em vất vả bận rộn sắp xếp suốt từ Cầu xin, cô vì giúp anh sắp xếp hành lý mà rất mệt lại còn sợ quên đồ "Nhưng anh quyết định sẽ mang chiếc vali mà em xếp đi họp." Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ tức tối của cô, lần đầu tiên trong giọng nói cảm thấy mại hơn rất nhiều, "Anh thích nhất là đồ của em sắp xếp."
Tim Ngôn Tiểu Nặc đập thình thịch và cô không nói thành lời, "Em, em đâu có chuyên nghiệp bằng trợ lý của anh?” "Em chuyên nghiệp hơn cả trợ lý của anh rất nhiều. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Anh cảm thấy em làm rất tốt."
Ngôn Tiểu Nặc do dự một chút, rồi mới ngẩng đầu lên hai tay ôm chặt lấy vòng eo của anh.
Mặc Tây Quyết đặt gương mặt anh lên mái tóc của cô, hương thơm sảng khoái khiến tim anh cảm thấy có chút lo lăng, "Tiểu Nặc, lúc anh không có ở nhà, em phải chăm sóc tốt cho bản thân đẩy" "Em biết rồi." Ngôn Tiểu Nặc trả lời, "Anh yên tâm đi." "Anh sắp xếp vệ sĩ âm thầm bảo vệ em." Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, "Gặp nguy hiểm gì thì chỉ việc chạy là được rồi."
Anh lo làng cho cô gặp nguy hiểm nhiều đến nhường nào? Đây là lần thứ hai anh nhắc lại vấn đề này rồi.
Nhưng cô hiểu được tâm trạng của anh rồi ngoan ngoãn nói: “Vâng, em hiểu rồi."
Mặc Tây Quyết cảm thấy bản thân anh thật lâm lời, từ trước tới giờ anh chưa từng nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an. "Hai hôm nay em phải đi học không?" Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi cô.
Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi cô như vậy, cô trả lời: "Có, sao vậy?"
Mặc Tây Quyết nói một cách dứt khoát, "Xin nghi, em đi cùng anh đến Tokyo nhé?" "Á?" Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ ngạc nhiên, "Tại sao vậy?" "Chỉ có em ở bên cạnh anh thì anh mới yên tâm” Mặc Tây Quyết nói một cách hiển nhiên. "Nhưng bài học khá nhiều." Ngôn Tiểu Nặc đành phải thử thuyết phục anh, "Sẽ bị trừ điểm đó." "Có anh ở đây, không ai dám trừ điểm của em cả." Giọng nói của Mặc Tây Quyết càng độc đoán hơn. "Em bảo đảm sẽ không có chuyện gì sảy ra, tiết học rất quan trọng." Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh, rồi dùng đôi mắt Bambi để nhìn anh, "Hơn nữa anh đi họp, ngày kia đã trở về rồi mà." vậy?" Mặc Tây Quyết cầu lông mày hỏi cô. "Vi vậy chỉ có một ngày, sao có thể xảy ra chuyện gì được Ngòn Nặc nói nhỏ nhẹ.
Mặc Tây Quyết khẩy một tiếng lạnh lùng, “Lần trước chỉ trong 3 tiếng đồng hồ mà em đã gặp chuyện rồi, một ngày có đến 8 lần nguy cơ xảy ra "Sao có thể chứ?" Ngôn Tiểu Nặc nói lầm bầm, “Hơn nữa anh đi họp, em tới đó cũng không có gì để làm, rất nhàm chán." Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng, "Em có thể mang theo sách, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến học "Nhưng những nội dung mới em xem không Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt và nói. "Toàn Cơ sẽ đến và sẽ giảng cho em." Một câu nói của Mặc
Tây Quyết có thể khiến cô không nói thêm được gì. Anh đưa theo cả Toàn Cơ đi sao? Vậy thì cô đi làm quái gì nữa! Nhưng lúc này không phải là lúc để đôi co, Ngôn Tiểu Nặc đành hỏi, rồi, ngày mai mấy giờ dậy?" " giờ." Mặc Tây Quyết thấy cô đồng ý cùng anh đi Nhật Bản sắc mặt trở nên dễ chịu hơn nhiều. vậy để em đi sắp xếp đồ đạc, rồi xin nghỉ”
Ngôn Tiểu
Nặc vừa nói rồi vừa bước vào phòng ngủ để sếp đồ.
Cô để quần áo vào một cái vali nhỏ cạnh đó, sau đó lại đặt một số đồ dưỡng da
Mặc Tây Quyết thấy cô rất nghiêm túc sắp xếp đồ đạc, anh cũng thấy yên tâm.
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, rồi miệng hơi chu lên, “Em đói bụng rồi, muốn ăn tối."
Mặc Tây Quyết bất lực, "Làm cái gì cũng không quên ăn, thật phục em rồi.” "Không ăn no sao mà có sức để làm việc chứ?" Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc ngiêm túc và nói, bước tới trước bàn ăn, bắt đầu thưởng thức bữa tối sớm đã được chuẩn bị từ trước. "Ô?" Mặc Tây Quyết cũng ngồi cạnh cô, “Em có việc gì phải làm vậy?" "Vòng thi chung kết còn một tuần nữa là tới rồi." Ngôn Tiểu Nặc gấp miếng nhân tôm bỏ vào miệng sau đó nói tiếp, "Em vẫn chưa vẽ bản thiết kế nữa" "Vòng thi trung kết 50% là bầu chọn trên mạng, 40% là do ban giám khảo chấm điểm, 10% là thành tích vòng thi sơ khảo của em cộng vào. Mặc Tây Quyết nói điểm đạm, “Hiện giờ em có 800 vạn fan hâm mộ, lại không phải là những người hâm mộ ch.ết, em lo lắng cái gì?" "Nhưng em vẫn muốn thiết kế ra một tác phẩm thật tốt." Ngôn Tiểu Nặc rất nghiêm túc trả lời anh, “Đây được coi là đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một nhà thiết kế."
Mặc Tây Quyết không nói gì, dường như những gì anh nói sẽ làm phá hỏng sự chính trực nghề nghiệp của cô vậy. “Ừm, dạo này bận quá" Ngôn Tiểu Nặc than thở nói, "Sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế lại còn phải làm thiết kế trò chơi nữa."
Mặc Tây Quyết nói, "Có nói thêm nữa cũng không ích gì, em nhất định phải cùng anh đi Nhật Bản." Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cô biết ngay người đàn ông này sẽ nói như vậy, cho dù cô nên nhắn như thế nào đi nữa anh cũng không bao giờ thay đổi.