Chương 102: Bữa tiệc rượu thực thụ 

Mặc Tây Quyết hoàn toàn không để tâm đến sắc mặt của bà chủ Toàn Cơ, chỉ cười, “Buổi tối hãy đến tham gia bữa tiệc ”
“Không đi” Bà chủ Toàn Cơ lạnh lùng nói.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, nói, “Anh đang nói với em mà.


Bà chủ Toàn Cơ dứt khoát nhắm mắt đi ngủ, để đỡ khỏi bị chọc tức đến phát điên.
“Buổi tối có bữa tiệc gì?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi.
Mặc Tây Quyết cười, “Để chúc mừng cuộc thi thiết kế thành công viên mãn, em là người đầu tiên phải tham gia.”
“Ừm, em biết rồi”


Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, lại nhìn bà chủ Toàn Cơ, “Cô ấy không đi sao?”
“Cô ấy sẽ đi”
Mặc Tây Quyết cười. Hình như bà chủ Toàn Cơ đã thật sự ngủ thiếp đi rồi, không hề nói chuyện với Mặc Tây Quyết.


Ngôn Tiểu Nặc nhìn bà chủ Toàn Cơ, dáng vẻ lúc ngủ của cô ấy quá đẹp, khiến một người phụ nữ như cô cũng nhìn tới mức sắp ngây ra rồi.
“Nhìn anh này.”
Mặc Tây Quyết kéo vai cô lại, “Người đẹp trai nhất ở đây”


Ngôn Tiểu Nặc không nén nổi nụ cười, “Em gái anh vẫn còn ở đây, đừng nói linh tinh”
Mặc Tây Quyết đột nhiên hôn cô, Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi tới mức linh hồn như sắp lìa khỏi thể xác, không dám động dậy cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ làm bà chủ Toàn Cơ tỉnh giấc.


Anh nhân cơ hội giở trò xấu với cô một cách thuận lợi.
Đưa bà chủ Toàn Cơ về biệt thự giữa sườn núi trước, sau đó Mặc Tây Quyết đưa Ngôn Tiểu Nặc về Hãng An.
“Thử trang phục dạ hội trước.”


available on google playdownload on app store


Mặc Tây Quyết vừa bước vào cửa đã đến phòng thử đồ, xem tất cả các bộ trang phục dạ hội, chọn cho cô một bộ.


Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bộ trang phục dạ hội gợi cảm xinh đẹp ấy, người bỗng nổi da gà ngay lập tức, “Lạnh thế” ặc Tây Quyết vừa cười vừa xoa đầu cô, “Đương nhiên sẽ không để em mặc mỗi cái này ra ngoài”


Anh lấy một chiếc áo khoác lông thú đưa cho cô, “Khoác cái này lên là được”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, cô thay bộ trang phục dạ hội màu xanh nước biển ấy, từng lớp dưới vạt áo, như những bông hoa mê hoặc lòng người, mềm mại như lớp sóng biển.


Trang phục dạ hội màu xanh biển được phối với chiếc áo khoác lông chồn màu hạt dẻ đậm, khiến cô bỗng chốc có một cảm giác thư thái sang trọng.
“Còn thiếu tạo mẫu tóc.”
Mặc Tây Quyết vừa cười vừa nói, “Ăn cơm trước đi, lát nữa nhà tạo mẫu sẽ đến”


Ngôn Tiểu Nặc liên gật đầu, “Ừm ừm, ăn cơm trước”
Mặc Tây Quyết lắc đầu không biết nói gì hơn, cô gái này vừa nghe đến ăn cơm là không còn quan tâm đến điều gì nữa.


Sau khi Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng ăn xong cơm, cảm thấy rất mệt mỏi buồn ngủ, cô che miệng ngáp, “Bao giờ nhà tạo mẫu mới đến? Em buồn ngủ rồi.”


Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nói, “Biết ngay là em än no thì sẽ đi ngủ, em ngủ trước đi, nhà tạo mẫu sẽ đến trước khi xuất phát 1 giờ."
Cô bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, “Được, vậy em đi ngủ trước."
Vừa nằm lên giường, Mặc Tây Quyết cũng lên theo, ôm chặt cô vào lòng.


Ôm cô thì cũng không sao, thế nhưng đôi tay hư hỏng này đang làm gì vậy? “Mặc Tây Quyết, em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Ngôn Tiểu Nặc đẩy anh, trề môi ra vẻ tội nghiệp.
Đôi môi hồng hào khiến lòng anh lay động, khiến anh mất hết lý trí.


Bờ môi mỏng khẽ ghì chặt lấy đôi môi cô, giống như không bao giờ là đủ. Ngôn Tiểu Nặc thở hổn hển nói, “Mặc Tây Quyết......"
Âm thanh giống như mèo con, bàn tay mềm mại chống lên trước ngực anh, anh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh, mạch máu khắp cơ thể chỉ đồn vào một chỗ.


“Anh muốn”
Giọng nói của anh bỗng trầm xuống khiến người khác phải khiếp sợ, giữa trán toàn là mồ hôi. Ngôn Tiểu Nặc biết anh phải khó khăn nhẫn nhịn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Thấy cô không hề phản đối, anh cảm thấy cực kỳ vui mừng, động tác dịu dàng đong đầy sự cưng chiều yêu thương.


Cô cảm nhận được sự bảo vệ, tôn trọng của anh dành cho mình, vốn dĩ chỉ động lòng một phần nhưng bây giờ đã trở thành 10 phần.
Dường như trong cơ thể đang có vô số pháo hoa đua nở, cô không thể kìm nén lại được mà kêu thành tiếng. Mặc Tây Quyết ôm chặt cô, không ngừng hôn lên mặt cô.


“Ngủ thôi”
Mặc Tây Quyết vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ của cô nói.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trên làn da của anh, hiển nhiên là anh vẫn chưa thỏa mãn.
“Anh...... “Mau ngủ đi, còn 2 tiếng nữa”
Vì lo cho sức khỏe của cô, anh không dám làm tới, cũng không kéo dài thời gian.


Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt, dụi đầu vào lòng anh. Mặc Tây Quyết cảm thấy sức chịu đựng của mình lại lên một tầm cao mới, anh đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, cô mở mắt.


Chăn bên cạnh cũng bị vạch ra một đám, dường như vẫn còn lưu giữ hương thơm tươi mát của anh. Cửa được mở ra, Ngôn Tiểu Nặc liên nhắm mắt ngủ.


Ngủ một giấc tỉnh dậy vừa hay cách thời gian xuất phát còn một tiếng, Ngôn Tiểu Nặc biết nhà tạo mẫu sắp đến ngay bây giờ, cô vội vàng tỉnh dậy đi tắm và gội đầu. “Không cần vội vàng như vậy.”
Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ gấp gáp của cô khẽ nói.


Ngôn Tiểu Nặc cầm máy sấy sấy tóc, không rảnh để bận tâm đến anh. Lúc này, nhà tạo mẫu đã đến, thông thường sẽ cúi đầu một góc 90 độ để hành lễ với Mặc Tây Quyết trước.
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa sấy tóc xong”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất có lỗi với nhà tạo mẫu.


“Cô Ngôn nói quá lời rồi”
nhà tạo mẫu vừa cười vừa nói, “Cô hãy đưa máy sấy cho tôi, tôi sẽ giúp cô làm tóc.”
Vừa nghĩ đến người ta là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, cô không hề do dự mà đưa máy sấy cho anh ta.


Không hổ danh là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, mái tóc bị cô sấy thành tổ chim trước đó, đã trở nên bồng bềnh mềm mại qua tay nhà tạo mẫu
Nhà tạo mẫu quấn cho cô một búi tóc thấp dựa theo trang phục dạ hội của cô, bên tai còn tùy ý xõa những sợi tóc hơi xoăn xuống.


Đôi khuyên tai ngọc trai của phía nam được đeo trên đôi tai trắng trẻo của cô, bỗng chốc khiến người khác cảm nhận được sự đoan trang nho nhã.


Lớp trang điểm có chút lộng lẫy, trước giờ cô chưa từng kẻ mắt, đường kẻ mắt hơi hất lên phía trên khiến đôi mắt đào hoa của cô càng thêm mê hoặc lòng người.
Mặc Tây Quyết vô cùng hài lòng, ​“Em thật đẹp.”
“Không được phép thơm em, em tô son rồi đấy!"


Ngôn Tiểu Nặc cảnh cáo anh trước.
“Hả?”
Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Anh cứ thơm”
Nói xong anh mau chóng thơm lên môi cô. May mà nhà tạo mẫu đã rời khỏi. “Khoác tay anh tiến vào hội trường.”
Mặc Tây Quyết giúp cô khoác chiếc áo lông chồn lên, dìu cô lên xe


“Không cần đâu, em chỉ là một thực tập sinh......”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghĩ đến việc cô khoác tay Mặc Tây Quyết bước vào hội trường dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, đầu óc cô liền cảm thấy tê dại.
“Thực tập sinh?”


Mặc Tây Quyết cười khẩy một tiếng, “Cậu chủ như anh khiến em cảm thấy mất mặt?”
“Em đâu có!”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng phủ nhận.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, “Vậy thì hãy làm như anh nói, nếu không thì anh sẽ bế em bước vào”


Ngôn Tiểu Nặc chống tay lên trán, muốn chuyển chủ đề, “Bà chủ Toàn Cơ thật sự không đến sao?”
“Cô ấy nhất định sẽ đến”
Mặc Tây Quyết khẳng định đầy tự tin.
Ngôn Tiểu Nặc hơi chau mày, “Buổi tiệc lần này sẽ có những ai?”


“Nhân vật nổi tiếng, người trong giới chính trị, còn cả những ông trùm kinh doanh.”
“Vậy không phải là sẽ có Phó Cảnh Thâm sao?”
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng này.
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên một tia sáng, “Anh bảo ông Phó gọi anh ta về rồi ”


“Vậy Phó Cảnh Dao thì sao?”
“Cô ấy không nằm trong danh sách được mời”
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, không hỏi thêm nữa.
Bữa tiệc được tổ chức ở tập đoàn Đế Quốc, không biết đẳng cấp cao hơn biết bao nhiêu lần so với bữa tiệc chào đón cô tham gia lần đầu tiên.


Đây mới là bữa tiệc rượu cao cấp thực thụ, có nhóm nhạc hàng đầu diễn tấu ca khúc nổi tiếng thế giới, ánh đèn sáng chói và dịu êm, giữa sàn nhảy đã có người đang tung tăng khiêu vũ. Đó là màn khiêu vũ xã giao có trình độ rất cao, đáng tiếc cô không biết khiêu vũ.


Tuy cô ăn mặc rất sang trọng, thế nhưng tâm trạng lại có chút dè dặt.
Mặc Tây Quyết lén lút nắm lấy tay cô, “Đừng sợ, có anh ở đây, khoác cánh tay anh, tự tin lên”


Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng biết tại sao Mặc Tây Quyết lại kiên trì bảo cô nhất định phải khoác tay anh tiến vào hội trường rồi, vì như vậy cô sẽ có cảm giác an toàn.


Đôi giày cao gót pha lê bước lên thảm đỏ mềm mại, mỗi bước của cô đều rất vững vàng, luôn cố gắng nở nụ cười khéo léo, phong thái cởi mở.
Tuy mọi người cảm thấy sự có mặt của cô là bình thường thế nhưng lại rất kinh ngạc.


Là người thẳng cuộc cuối cùng của cuộc thi thiết kế, đương nhiên cô có tư cách để tham dự buổi tiệc lần này, thế nhưng lại khoác tay Mặc Tây Quyết tiến vào hội trường, hơn nữa quần áo và trang sức trên người đều đắt đến mức khiến người khác phải trầm trồ.


Sự xuất hiện của Mặc Tây Quyết đã thu hút vô số ánh mắt và sự chú ý, anh vẫn giữ tư thế cao ngạo và lạnh lùng, chỉ có lúc nhìn Ngôn Tiểu Nặc ánh mắt mới trở nên dịu dàng hơn một chút.
Ánh mắt vốn dĩ chỉ hiếu kỳ của mọi người bây giờ đã trở thành những lời thì thầm bàn luận.


“Tổng giám đốc mặc cuối cùng cũng đến rồi ”
Thị trưởng tiến lên trước nghênh đón đầu tiên, vừa cười vừa nói, “Buổi tiệc do tập đoàn Đế Quốc tổ chức, tổng giám đốc Mặc lại thong dong đến muộn”


Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Đã để thị trưởng đợi lâu, có điều lúc này chính là lúc nên vui vẻ, mọi người đừng khách sáo.”
“Tổng giám đốc Mặc hào phóng như vậy.”
Một vị cấp cao khác lập tức tiếp lời, “Chắc chắn tối nay mọi người đầu có thể vui chơi thỏa thích.”


“Vị này chính là người đạt giải nhất trong cuộc thi thiết kế nhỉ?”
Một bà chủ nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói, “Ngắm nhìn thân hình, vẻ ngoài này, chậc chậc, trẻ trung đúng là rất đẹp mà.”


Ngôn Tiểu Nặc buông khỏi cánh tay Mặc Tây Quyết, nở nụ cười ngọt ngào, “Đã khiến bà chủ phải chê cười rồi, tôi không thể nào đọ được với khí chất của bà chủ.”
“Thật là rất biết ăn nói”


Bà chủ đã trổ hết tài năng nịnh bợ, “Đôi khuyên tai này của cô là ngọc trai của phía nam hay là phía đông?” “Chắc là của phía nam”
Ngôn Tiểu Nặc nói, sờ lên viên ngọc trai đầy đặn trên tai mình.


Trong mắt bà chủ hiện rõ sự hâm mộ, “Tổng giám đốc Mặc rất hào phóng, đôi khuyên tai ngọc trai của phía nam này cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy gượng gạo.
“Bà chủ Lục nói sai rồi”


Giọng nữ trong trẻo vang lên, bà chủ Toàn Cơ mặc một bộ váy dài màu tím, bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu đỏ rượu, bước đến như thể nữ thần, cao quý đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.


“Đôi khuyên tai ngọc trai của phía nam này là quà gặp mặt tôi tặng cho đồ đệ của tôi, có liên quan gì đến tổng giám đốc Mặc? Bà chủ Lục nói sai, nên tự phạt 3 ly rượu mới phải phép.”
“Bà chủ Toàn Cơ nói đúng”


Bà chủ Lục không để ý đến Ngôn Tiểu Nặc nữa, khoác lấy cánh tay thon dài của bà chủ Toàn Cơ, vừa cười vừa nói, “Tôi sẽ tự phạt 3 ly rượu ngay lập tức, không biết bà chủ Toàn Cơ có mang rượu ngon đến không?”
“Bà chủ Lục vẫn còn nhớ đến rượu của tôi à!”


Bà chủ Toàn Cơ làm động tác tay ra hiệu, “Cầm chai sâm-panh thượng hạng nhất ấy đến đây!”
Liên có người mang rượu đến ngay lập tức, bà chủ Lục như thể có được vật quý báu vậy.


Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng gượng gạo, người dịu dàng ôn hòa như Lục Đình sao lại có một người mẹ như vậy.
Bà chủ Toàn Cơ đã quen với điều ấy, vừa cười vừa vẫy tay với Ngôn Tiểu Nặc, “Đồ đệ cưng, mau đến chỗ sư phụ.”






Truyện liên quan