Chương 130: Để anh ta trở về có được không
Thấy Phó Cảnh Dao đến tìm mình, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng trở nên ấm áp. Cô cố nén cảm giác chua xót vừa trào lên cổ họng, khẽ lắc đầu: “Sau này sẽ không sao nữa, tớ đã từ chức rồi.”
Phó Cảnh Dao trợn tròn mắt: “Từ chức? Có phải là họ ép buộc cậu không? ch.ết tiệt, tớ đi tìm bọn họ tranh luận phải trái!”
Dứt lời, Phó Cảnh Dao lập tức định đi lên lầu.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng kéo Phó Cảnh Dao lại: “Chính tớ đã chủ động làm vậy, cậu cũng biết những lời đồn đãi đó mà. Nếu tớ vẫn tiếp tục ở trong Hội sinh viên chỉ sợ lời đồn sẽ càng tệ hơn.”
Phó Cảnh Dao im lặng nhìn cô, trong mắt tràn đây đau lòng.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười với Phó Cảnh Dao đế cô ấy yên tâm.
Phó Cảnh Dao cản môi, rũ mắt xuống, giấu đi sự thương xót trong mắt mình.
Khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại Hãng An, tại cổng chính, cô nhìn thấy vợ chồng Lục Sách Bình từ phía đối diện đi tới.
Cô đành phải dừng lại chào hỏi: “Chú Lục, dì Lục.”
Hai mắt bà Lục đỏ ngầu đầy oán hận nhìn vào cô, còn Lục Sách Bình chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Ngôn Tiểu Nặc mím môi, thầm nghĩ tâm trạng của vợ chồng nhà họ Lục chắc chắc sẽ không tốt, cô cũng không để bụng, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
“Cái con hồ ly tinh này!” Bà Lục đột nhiên hét lên với cô, giọng bà ta đầy oán hận: “Tại sao mày có thể ở lại đây, tại sao con trai tao phải đi chứ!”
Bà Lục hét lên rồi khóc nức nở.
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt tay, hai mắt nhắm lại, cơ thể cũng bất giác lung lay.
“Được rồi, đừng có nổi điên ở đây!” Lục Sách Bình nhỏ giọng quát tháo, khi lôi bà Lục đi, ông ta không nhịn được mà liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt ấy vậy mà lại tràn đầy sợ sệt và trốn tránh.
Như thế nếu nhìn cô lâu hơn, cả nhà họ sẽ bị đuổi ra nước ngoài vậy.
Mà ánh mắt bà Lục nhìn Ngôn Tiểu Nặc như muốn xuyên thủng cô, khiến cô tan xương nát thịt, giống như làm vậy thì Lục Đình mới có thể trở lại.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó nhìn vợ chồng nhà họ Lục rời đi, gió lạnh ập vào người cô, đầu ngón tay cô run rẩy vì lạnh.
Chiếc xe sang trọng quen thuộc dừng lại trước cửa biệt thự Hằng An, Mặc Tây Quyết bước nhanh xuống, đi tới nắm tay Ngôn Tiểu Nặc.
Anh chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng khi chạm vào tay cô liền cảm thấy lạnh như chạm vào nước đá. Mặc Tây Quyết không nhịn được hít mạnh một hơi: “Em đứng đây làm gì vậy? Mau vào đi chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu: “Ừm, chúng ta vào thôi”
Chỉ là chân cô đứng lâu tới nỗi cứng đờ, trong chốc lát không thể đi được, Mặc Tây Quyết dứt khoát bế cô bước nhanh vào trong biệt thự.
Sàn sưởi ấm trong biệt thự được bật toàn bộ, ngay khi bước vào nhà, hơi ấm đột nhiên ập đến khiến Ngôn Tiểu Nặc hơi run rẩy.
Ấn đường của Mặc Tây Quyết càng nhíu chặt hơn. Anh đặt Ngôn Tiểu Nặc xuống giường, sau đó vào phòng tắm bật đèn ấm, rồi mở nước nóng đây bồn tắm.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đầu mình nặng trĩu. Cô ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, để Mặc Tây Quyết ôm mình vào bồn tắm.
Ngâm nước nóng đương nhiên là dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy hoa mắt váng đầu.
Sau khi tắm xong Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp leo lên giường nằm. Dưới tấm chăn ấm áp, cô vậy mà lại cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Sau đó cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập.
Mặc Tây Quyết câm một ly nước ấm đi vào thì thấy chiếc chăn không ngừng rung rung. Anh vén chăn lên, phát hiện cô đang cuộn tròn trong chăn run rẩy.
Anh lập tức cởi áo khoác rồi ôm cô vào lòng.
Cơ thể rét lạnh của cô như tìm thấy được nguồn nhiệt, không kìm được tiến lại gân anh.
Mặc Tây Quyết liên tục vỗ lưng cô an ủi.
Ngôn Tiểu Nặc vùi đầu vào ngực anh, sự nóng bỏng kèm theo mùi thơm mát lạnh từ cơ thể anh khiến đầu óc mơ màng của cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mặc Tây Quyết cảm nhận được cơ thể cô đang dần thả lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Có lạnh không? Uống chút nước ấm đi”
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật đầu rồi uống ly nước còn đang bốc hơi kia.
Lưng cô lập tức toát ra một tầng mồ hôi, lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nằm xuống, người cô không còn run rẩy nữa.
Mặc Tây Quyết cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó cầm lấy bình nước ấm, rót ra ly cho cô uống.
Ngôn Tiểu Nặc cảm giác được trán mình đổ mồ hôi, định đưa tay lau chúng đi, nhưng đã có một chiếc khăn mặt mềm mại chạm vào trán cô. Mặc Tây Quyết đang giúp cô lau mồ hôi.
“Làm thế nào mà anh lại giỏi chăm sóc người khác thế?” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
Mặc Tây Quyết là cậu hai nhà họ Mặc, làm gì cũng có mngười hầu hạ, tiền hô hậu ủng (*) chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
(*) Có người đi trước mở đường, kẻ đi sau bảo vệ.
“Hồi nhỏ anh bị sốt, mẹ anh cũng chăm sóc anh thể này” Mặc Tây Quyết hờ hững nói: “Em ngủ đi”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Em ngủ trước đi, anh còn có việc.”
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, giọng càng nhỏ hơn:“Chẳng lẽ anh sợ em lây cho anh à?”
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng lên, anh cúi xuống hôn môi cô.
Bên trong sự dịu dàng ẩn chứa sự thương tiếc, anh hôn cô một lúc, đôi mắt tràn đầy dí dỏm: “Bây giờ em còn dám nói anh sợ em lây cho anh nữa không?”
Hàng lông mi của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng vì hôn mà trở nên ướt át xinh đẹp.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới, anh rất xấu hổ, tự nhắc mình rằng cô đang ốm, sau đó đứng dậy rời đi.
Mí mắt của Ngôn Tiểu Nặc càng ngày càng nặng, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.
Bởi vì uống hai ly nước đầy, cô mới ngủ gần một tiếng đã tỉnh dậy vì mắc tiểu.
Áo khoác được đặt ở đầu giường.
Ngôn Tiểu Nặc khoác áo rồi đi vào nhà vệ sinh với khuôn mặt đỏ bừng. Mặc Tây Quyết thực sự quá cẩn thận, ngay cả điều này cũng đoán trước được.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một ly nước ấm đặt bên cạnh bình nước, bèn cầm lên từng ngụm từng ngụm uống hết, sau đó ngồi xuống mép giường.
Cô lại uống thêm một ly nước ấm nữa rồi nằm vào chăn, cầm lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể.
Nhiệt độ cơ thể đã giảm còn 37, °, cô đã khỏe hơn nhiều. Sau đó, Ngôn Tiểu Nặc để áo khoác lại đầu giường rồi chui vào chăn ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, cô có cảm giác mình lại được Mặc Tây Quyết ôm vào lòng. Cơ thể anh ấm áp mà mạnh mẽ, khi anh ôm cô, cô không cảm thấy có chút khó chịu nào.
Nửa đêm cô lại đi vệ sinh một lần nữa, sau đó ngủ một giấc thẳng đến sáng. Ngôn Tiếu Nặc cảm thấy bộ đồ ngủ của cô như sắp ướt sũng vì mồ hôi.
Vậy mà Mặc Tây Quyết vẫn ôm cô không chịu buông tay, cawfm còn tựa vào đỉnh đầu ướt đẫm mồ hôi của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô cần phải đi tắm ngay lập tức cho thoải mái.
Cô định nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của Mặc Tây Quyết, nhưng cô vừa động nhẹ thì Mặc Tây Quyết đã tỉnh.
“Em ngủ thêm một lúc nữa đi” Mặc Tây Quyết cúi đầu áp trán mình vào trán cô, một lát sau mới lên tiếng: “Ừm, đã bớt nóng rồi."
Mặt Ngôn Tiểu Nặc ửng hồng, cô ngượng ngùng nói: “Ừm, Mặc Tây Quyết, em muốn đi tắm”
Mặc Tây Quyết hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Vậy chúng ta tắm cùng nhau”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc càng đỏ hơn: “Không được!”
“Anh ôm em cả đêm, mồ hôi trên người em làm ướt cả người anh rồi, tại sao anh không thế tắm?” Lông mày kiếm của Mặc Tây Quyết nhướn lên, ánh mắt và giọng điệu tràn đầy cưng chiều xen lẫn trêu chọc.
Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát kéo chăn trùm qua đầu. Gì vậy chứ, anh cố tình dắt mũi cô, sau đó trêu chọc cô, cuối cùng thấy được dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô mới vui vẻ.
Cảm giác đó như thể anh đã làm được một việc vô cùng ghê gớm, còn vui vẻ hơn cả kiếm tiền.
Thật đáng ghét!
Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết giờ phút này Ngôn Tiểu Nặc đã âm thầm nói xấu anh hết lần này tới lần khác. Khi anh ôm Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bồn tắm, anh mới phát hiện cơ thể của cô nóng vô cùng.
“Trán đã hết nóng, nhưng cơ thể vẫn chưa” Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết nán lại trên cơ thể ngọc ngà của cô: “Anh sẽ giúp em xin nghỉ ngày hôm nay, em cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”
Ngôn Tiểu Nặc vòng tay qua cổ anh, hờn dỗi nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng làm thế.”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ʍút̼ vai cô, Ngôn Tiểu Nặc kêu lên, cặp mày ngài nhíu lại, tay nhỏ đánh vào vai anh: “Đã nói với anh là đừng làm thế nữa mà.”
“Được thôi, anh không hôn chỗ này nữa.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp hôn lên môi cô.
Ngôn Tiểu Nặc biết rằng cô không nên phản kháng, cô nên đợi Mặc Tây Quyết hôn đủ rồi đại phát lương tâm.
Nhưng hôm nay muốn chờ cái tên này đại phát lương tâm hình như hơi khó khăn. Không biết có phải vì sáng,sớm mới tỉnh lại hay không mà cơ thể của anh đã không kìm được có phản ứng.
Nếu không dừng lại, người chịu thiệt thòi vẫn là cô.
Mặc Tây Quyết nhẫn nhịn rất vất vả, nhưng anh vẫn ngừng lại kịp thời rồi phàn nàn: “Đúng thật là, sao cứ phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió để biến mình thành như thế này cơ chứ”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc cứng đờ, sau đó trở nên u ám.
Mặc Tây Quyết thu hết những thay đổi trong ánh mắt cô vào mắt, anh nhíu đôi mày kiếm: “Em sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy oán hận của vợ chồng nhà họ Lục, nghĩ đến việc Lục Đình là con trai của họ, nghĩ đến mình không cha không mẹ từ nhỏ, chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ một ngày nào cả.
Nghĩ đến những điều này, lòng cô cực kỳ đau đớn, như thể cô là bọn đao phủ kia, chính cô là người gây ra việc chia cắt người nhà họ Lục vậy.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nhẹ nhàng đáp: “Mặc Tây Quyết, em muốn nhờ anh một việc.”
Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Việc gì?”
“Anh, anh để Lục Đình trở về có được không?” Ngôn Tiểu Nặc mạnh dạn nói.
Đôi mắt vốn đầy dịu dàng của Mặc Tây Quyết hơi ngẩn ra, sau đó dần dần trở nên nghiêm túc, giọng anh cũng lạnh đi: “Em nói gì?”
“Em chỉ là, chỉ là không muốn tách anh ấy ra khỏi người nhà anh ấy mà thôi” Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói: “Anh ấy một mình ở Mỹ, người nhà anh ấy sẽ lo lắng cỡ nào chứ”
Cơn giận vốn được Mặc Tây Quyết kìm nén ngay lập tức bị cô gợi lên, anh cười mỉa: “Khi anh chưa lớn bằng cậu ta anh đã rời khỏi nhà họ Mặc rồi! Thế nào, Lục Đình cậu ta còn yếu ớt hơn cả anh ư?” Anh dừng một lúc rồi nói: "Cậu ta mới đi một ngày mà em đã bắt đầu nhớ nhung, lo lắng cho cậu ta rồi à?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Mặc Tây Quyết.