Chương 17: Ngủ không được
Vừa tách ra khỏi cái hôn của Phi Vũ, Mộc Thuần liền cảm giác được có thứ gì đó cứng rắn đang cọ vào đùi cô cách lớp vải mỏng.
Phi Vũ ôm chặt lấy cô cơ thể cô, từ hôn môi chuyển sang hôn cổ, ngực, sau đó có xu hướng càng hôn càng thấp xuống. Từng cái hôn đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cô suýt chút thì không khống chế được mà kêu ra tiếng, vội vàng đưa tay muốn ngăn lại:
“Phi Vũ, đừng, đừng hôn nữa…”
Lúc cô nói chuyện mang theo chút giọng mũi vì vừa khóc xong, hoàn toàn không có sức uy hϊế͙p͙. Phi Vũ đè cô xuống bờ biển, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào cô.
Mộc Thuần che mặt không dám để anh hôn tiếp, ngượng ngùng nói:
“Chúng ta về thôi.”
Lúc này, Phi Vũ đặc biệt nghe lời, lập tức đứng lên rồi kéo cô dậy. Hai người vừa mới thân mật như thế nhưng giống như chỉ một mình Mộc Thuần thấy ngại.
Về đến nhà, hai người thay phiên nhau đi tắm mất nửa tiếng, cơm canh đều nguội lạnh hết. Đây là bữa ăn đầu tiên mà Phi Vũ chuẩn bị cho Mộc Thuần, cô không nỡ làm anh thất vọng, vì vậy hâm lại một chút rồi bắt đầu dùng cơm. Trứng chiên và canh trứng cà chua, hai món đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa, vậy mà cô thấy rất ngon, cười khen:
“Anh giỏi thật, sau này có thể tự mình làm bữa tối rồi.”
Được vợ khen, người nào đó mũi muốn hếch lên tận trời:
“Anh học trên điện thoại đó.”
Mộc Thuần cong môi nhìn anh, từ khi có anh ở đây thì trong nhà lúc nào cũng ấm áp vui vẻ. Trừ bỏ tiền cơm, tiền quần áo và giày dép trước đó mua cho anh ra, cô gần như không tốn tiền gì khác cho anh nữa. Cả ngày anh chỉ ở nhà chờ cô đi làm về, ngoan ngoãn hiểu chuyện cực kỳ.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, hai người chen chúc trong nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Phi Vũ không dùng bất kỳ một sản phẩm dưỡng da nào, Mộc Thuần thì chỉ có một chai sữa rửa mặt. Cô cũng thích mấy thứ này lắm, khổ nỗi không có tiền mua.
Sau khi tập một bài thể dục giãn cơ xong, Mộc Thuần thay quần áo rồi đi ngủ. Cô mặc áo thun mỏng và quần đùi vì gần đây thời tiết bắt đầu nóng hơn một chút.
Phi Vũ nằm trên giường chờ sẵn, cô vừa nằm xuống, anh liền đưa tay ra muốn ôm. Khác với bình thường, Mộc Thuần không từ chối việc gần gũi anh. Cô chui tọt vào lòng anh nằm, da thịt tiếp xúc gần kề làm gò má cô nóng bừng.
Cô lắp bắp nói:
“Anh… Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giọng của Phi Vũ nghe rất êm tai, Mộc Thuần thích những khi anh chúc cô ngủ ngon thế này. Cô không muốn nghĩ đến chuyện của Tô gia nữa, khép mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Nằm một lát, có bàn tay hư hỏng nào đó trượt vào trong áo của Mộc Thuần. Từ khi có Phi Vũ, cô đi ngủ luôn mặc áo ngực, cho nên vừa hay chặn được sự tiến công bất ngờ này. Cô mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm.
“Không phải đã chúc anh ngủ ngon rồi à?”
“Anh ngủ không được…”
“Ngủ không được nên sờ em, ai dạy anh thế?”
“Trên tivi.”
Phi Vũ thành thật đáp, anh xem thấy mấy cặp tình nhân buổi tối không ngủ đều sờ nhau, cho nên, anh cũng sờ Mộc Thuần. Vả lại cảm giác rất mềm, rất đàn hồi. Mới nghĩ đến đó, anh lại mạnh bạo hơn mà bóp lấy ngực cô. Động tác này làm Mộc Thuần hơi run, cô giữ chặt tay anh không cho động đậy, nói với anh:
“Không được sờ nữa.”
Đột nhiên anh nhớ đến lúc xem phim có nghe câu “con gái nói không là có”, áp dụng vào trường hợp này, Phi Vũ tiếp tục sờ người trong lòng. Hơn nữa, anh còn kết hợp động tác hôn chặn miệng cô.
Phi Vũ lật người đè Mộc Thuần dưới thân, không ngừng ngậm lấy môi cô mà hôn và ʍút̼ vào. Tay thì kéo áo ngực của cô lên trên, ngây ngô mát xa cho cô.
Bị tấn công đột ngột như thế, Mộc Thuần thở hổn hển muốn đẩy anh ra, đáng tiếc ngay từ lúc ban đầu tiếp xúc, cô đã không phải đối thủ của Phi Vũ.
Hai người ở trên giường không ngừng quấn lấy nhau, Phi Vũ càng hôn càng thuần thục. Đang lúc này, anh hơi nhíu mày dừng lại một chút, mắt xẹt qua một tia đau đớn.
Mộc Thuần nhân cơ hội đó thở gấp mấy hơi, ngước đôi mắt mê man lên nhìn anh.
Đèn phòng chiếu vào làn da mịn màng của cô, làn da màu mật ong trở nên có chút quyến rũ, ngực nở, eo thon, mông lại cong, môi anh đào hé mở, quần áo thì xộc xệch. Phi Vũ liếc nhìn hết thảy, nuốt một ngụm nước bọt. Có một mỹ nữ gợi cảm nằm dưới thân như thế, dù là ai cũng sẽ không chịu được, huống chi, đây còn là vợ của anh?
Anh cúi đầu, mặc kệ tiếng kêu từ chối rất nhỏ của Mộc Thuần, một lần nữa hôn xuống. Môi, cằm, cổ, ngực, môi mỏng di chuyển chậm rãi khắp nơi trên thân thể của cô.
Áo ngoài của Mộc Thuần bị anh cởi ra ném sang một bên, kế tiếp là áo ngực màu đen đang bao lấy bầu ngực cao ngất.
Mộc Thuần biết tiếp theo mình phải đối mặt với cái gì, cho nên có chút sợ hãi. Cô dùng tay che ngực mình, đèn ngủ mờ ảo chỉ đủ để cô nhìn thấy khóe môi của anh hơi cong lên.
Anh đang cười? Mộc Thuần không hiểu sao lúc đó cô lại thấy Phi Vũ mỉm cười rất gian manh, chắc là cô hoa mắt rồi. Rốt cuộc anh dùng điện thoại của cô xem phim gì vậy chứ?