Chương 44: Là ảo giác?

“Tôi bị say xe.” Mộc Thuần từ chối một cách gượng gạo, cô không dám nhìn thẳng vào Đặng Thiên Tường vì ánh mắt của hắn giống như muốn nuốt chửng cô.
Hắn cười, đẩy nhẹ gọng kính lên trên:
“Vậy những lúc đi xe buýt thì sao?”
“Không say xe buýt.”
“Tôi có motor.”


Lần này thì Mộc Thuần không thể tìm cớ được nữa, ho khẽ một tiếng:
“Anh đừng trêu tôi.”


Thấy cô không muốn tiếp tục vấn đề này, Đặng Thiên Tường cũng không ép. Hai người ở cạnh nhau tương đối hòa hợp, hắn đưa cô đến một nhà hàng sang trọng khiến cô muốn rơi nước mắt. Tiền mồ hôi công sức của cô sắp bay mất rồi!


Đặng Thiên Tường lịch thiệp vòng qua mở cửa xe cho cô, một tay chống lên trần xe và cúi đầu nhìn Mộc Thuần, cười nói:
“Đừng lo, tôi sẽ trả.”
“Không được, tôi đã nói sẽ mời anh mà!”


Mộc Thuần đi ra ngoài, vẻ mặt như dũng sĩ chuẩn bị hy sinh oanh liệt đi thẳng tới trước. Ở bên cạnh cô, người đàn ông nào đó cười không khép miệng được. Dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cô khiến hắn vô thức muốn kề cận, bị thu hút không rõ lý do.


Vào trong, Đặng Thiên Tường chọn một bàn ở gần cửa kính để tiện quan sát thành phố. Tầng năm mươi của tòa nhà này không ngờ lại là nhà hàng năm sao, Mộc Thuần khá thích thú trước cảnh đẹp bên ngoài, để mặc cho hắn muốn chọn món gì thì chọn.


available on google playdownload on app store


Ăn được một nửa, Mộc Thuần xin phép đối phương đi vệ sinh. Cô đứng lên, vừa mới đi mấy bước thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người có chút quen thuộc. Đúng vậy, là hai người, một nam một nữ.


Tim Mộc Thuần đập như điên, cô trông thấy họ muốn đi vào thang máy thì vội vàng đuổi theo để xác nhận. Lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, kích động chạy về phía của hai người kia.


Trước khi cửa thang máy đóng lại, Mộc Thuần nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong. Đó là Phi Vũ của cô, chồng ngốc của cô!
“Phi…” Mộc Thuần định lên tiếng gọi, nhưng cảnh tượng tiếp theo hiện ra trước mắt khiến lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.


Cửa thang máy từ từ đóng lại, qua khe hở, Mộc Thuần nhìn thấy người bạn từng rất thân thiết của mình - Vương Cẩm, đang kiễng chân hôn lên gò má Phi Vũ.


Khoảnh khắc đó, Mộc Thuần bị sốc dữ dội và cho rằng bản thân vừa gặp ảo giác. Có lẽ cô đã quá nhớ nhung Phi Vũ nên mới nhìn thấy anh, cô tin tưởng anh không phải loại người đó, loại tr.a nam khốn nạn bỏ rơi bạn gái để tìm nhân tình mới chỉ sau ba tuần.


Ba tuần rồi, nói chính xác là hơn ba tuần, cô đã không được nhìn thấy Phi Vũ. Khoảng thời gian ở cùng anh rất vui vẻ, mỗi ngày đều tràn đầy tiếng cười, cho nên cô không muốn đánh mất anh. Lặn lội đường xa đến đây để nhận được cái gì chứ?


Mộc Thuần đứng ngẩn người rất lâu tại chỗ, cô không hề nhúc nhích kể cả khi có phục vụ đến hỏi chuyện. Mãi cho đến lúc Đặng Thiên Tường xuất hiện và lay vai cô:
“Mộc Thuần? Cô không khỏe sao? Tôi đưa cô về nhé?”


“Không có gì, tôi chỉ thấy hơi mệt.” Mộc Thuần rũ mi mắt để che đi cảm xúc trong lòng, nhưng khuôn mặt cô đã bán đứng chính cô.
Đặng Thiên Tường nhạy cảm nhận ra cô vừa gặp chuyện gì đó không vui nên nói:
“Vậy chúng ta về thôi.”


Hắn gọi phục vụ tới, đưa một cái thẻ rồi để cậu ta đi tính tiền, còn mình thì đứng bên cạnh Mộc Thuần. Sắc mặt của cô rất tệ, hắn tự hỏi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một người luôn hoạt bát, vui vẻ như cô bày ra biểu cảm đau lòng đến vậy?


Mộc Thuần ngơ ngác ngồi trên xe, được Đặng Thiên Tường đưa về tận nhà. Cô mở cửa bước xuống, cúi đầu nói:
“Hôm nay tâm trạng đột nhiên không tốt, xin lỗi anh nhé.”
Đặng Thiên Tường cười nói:
“Không sao, sắp tới là sinh nhật của em gái tôi, cô có thời gian thì đến chơi nhé?”


Ai rồi cũng sẽ có những lúc cảm thấy bực dọc, khó chịu trong người, hắn rất cảm thông cho Mộc Thuần vì đã sớm quen với tính khí của em gái.


Mộc Thuần gật đầu đồng ý với hắn, sau khi trở về phòng, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, chân có chút run. Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng kia đến giờ tim và ngực luôn thấy đau nhức, cô không biết bản thân có bị bệnh gì không. Trước kia luôn rất khỏe mà nhỉ?


Gắng gượng bò về phía giường, Mộc Thuần nằm sấp trên nệm.


Cô dám chắc người đàn ông ở trong thang máy mà mình gặp là Phi Vũ, là anh, người bên cạnh thì không ai khác ngoài Vương Cẩm. Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng chỉ liếc mắt cô liền nhận ra bọn họ. Cô tự nhủ mình gặp ảo giác, rồi phát hiện lúc đó cô rất tỉnh táo, làm sao mà hoa mắt được?


Tên Phi Vũ ngu ngốc, ch.ết bầm kia! Sau khi hứa hẹn đủ điều với cô thì cao chạy xa bay, còn cùng bạn thân của cô hôn má thể hiện tình cảm? Tức ch.ết đi được!


Mộc Thuần lăn qua lộn lại trên giường, không thể nào ngủ nổi vì chuyện lúc chiều. Nửa đêm, cô mò mẫm ngồi dậy, bật đèn bàn lên rồi bắt đầu ngồi thiền và suy nghĩ thật kỹ về chuyện của Phi Vũ.
tr.a nam cặn bã này! Cô phải đấm ch.ết tên khốn đó!






Truyện liên quan