Chương 81: Vương Cẩm...
Mộc Thuần chìm đắm trong những hồi ức tốt đẹp mà quên mất phải phản kháng, Phi Vũ ôm cô thật lâu, siết chặt cô vào lòng. Nghe được mùi hương nhè nhẹ trên người cô, anh chỉ muốn ôm mãi không buông.
Hai người quên mất bên cạnh mình còn có một đứa nhỏ, thằng bé ngơ ngác ngước mắt nhìn ông chú xa lạ, rồi lại nhìn mẹ một lúc lâu.
Tử Thiêm nắm lấy áo ngoài của ông chú lắc lắc:
“Chú gì ơi? Chú ôm đủ chưa? Mẹ của cháu mà!”
Giọng nói của Tử Thiêm kéo Mộc Thuần ra khỏi mộng đẹp, cô bật lùi về sau mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng:
“Anh ra ngoài đi, tôi không phải vợ anh, tôi là…”
“Em là vợ anh, không phải vợ của Thiên Tường.” Phi Vũ cố chấp. “Cái ngày em bị người khác hại suýt mất đứa trẻ thì anh đã liên lạc với hắn vì muốn gặp em, muốn giải thích, nhưng hắn lại đưa em đi nơi khác. Tên ngụy quân tử đó không đáng để em phải gả cho hắn!”
“Anh nói gì?” Mộc Thuần giật mình nhìn anh.
“Em có thể hỏi lại Thiên Tường để xác nhận.”
Phi Vũ nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tử Thiêm, nhìn thằng bé lớn lên giống mình như đúc, anh chưa bao giờ cảm thấy tự hào hơn. Cho dù Thiên Tường có cố gắng chia rẽ anh và Mộc Thuần thì cũng không thể thay đổi được sự thật đứa trẻ này là con trai anh.
Bị một người lạ nhìn chằm chằm, Tử Thiêm hơi sợ, vội vàng chạy ra phía sau Mộc Thuần trốn, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đầy hoang mang.
Lúc này, Mộc Thuần vẫn chưa tiêu hóa được lượng thông tin vừa nhận được. Anh nói cô bị người khác hại? Vậy chính xác thì kẻ nào đã ra tay với cô khi cô đang mang thai, không phải anh thì là ai?
Phi Vũ nhìn hai mẹ con bọn họ một chút rồi nói:
“Anh còn có việc, em ở lại phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Anh xoay người rời đi, không để Mộc Thuần kịp hỏi thêm gì. Cô muốn đuổi theo nhưng váy cưới quá dài quá rườm rà, mới chạy hai bước đã vấp suýt ngã, chỉ đành dừng lại. Cô ở trong phòng một lát thì quyết định tìm quần áo trong tủ thay ra, sau đó giúp con trai đổi một bộ đồ thoải mái hơn.
Điện thoại trên giường rung lên liên hồi, nhìn số điện thoại, Mộc Thuần chần chờ không bắt máy. Tiếng chuông reo kéo dài cho đến khi hết thời gian chờ và tự động tắt. Thiên Tường gọi cho cô, nhưng cô đột nhiên cảm thấy đầu mình rất đau. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Những lời của Phi Vũ vẫn đang luẩn quẩn bên trong đại não của cô.
Tính tình của Mộc Thuần quá ngay thẳng, quá cố chấp, cho nên ngay cả khi biết Phi Vũ mất trí nhớ thì cô cũng khó lòng trở lại như trước mà vui vẻ nói cười và hàn gắn tình cảm với anh. Năm năm qua, cô vẫn thỉnh thoảng nghĩ về chuyện anh cho người hại đứa trẻ trong bụng mình nên ôm hận. Cô cứ nghĩ nỗi hận ấy vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất, bây giờ lại...
Rốt cuộc thì người hại cô khi đó là ai? Tại sao Phi Vũ chỉ nói một nửa cho cô biết rồi dừng?
…
Trong phòng riêng của mình, Phi Vũ gọi điện thoại cho Thiên Tường rồi chậm rãi nói:
“Tôi hy vọng cậu mau chóng xử lý giấy kết hôn, trong thời gian nhanh nhất mang giấy ly hôn đã ký tên gửi cho tôi. Nếu không, cha mẹ và em gái cậu...”
“Tên khốn! Phi Vũ, cậu có còn là người không? Sao cậu dám lấy gia đình ra uy hϊế͙p͙ tôi?”
Phi Vũ lạnh mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn:
“Đừng tỏ ra thanh cao, nếu không phải khi đó cậu cố tình giấu giếm không cho tôi gặp Mộc Thuần, bây giờ mọi chuyện đã khác. Trong lòng cậu cũng rất dơ bẩn, thủ đoạn không tồi nhỉ?”
“Sau khi qua Mỹ tôi mới biết chuyện của cậu.”
“Sau đó thì giấu Mộc Thuần, để cô ấy hận tôi suốt năm năm, để tình cảm của cô ấy dành cho tôi phai dần đi và nhảy vào làm người chữa lành vết thương lòng cho cô ấy?”
Đặng Thiên Tường không có cách nào đáp lời, bởi vì trước sau gì hắn cũng đã lừa dối Mộc Thuần đúng như Phi Vũ nói, không sai một câu. Hắn một mình ngồi ở lễ đường cho đến tận lúc này, chán nản tựa lưng vào vách tường.
Một bên là gia đình, một bên là người mình yêu. Hắn phải đưa ra lựa chọn khó khăn này sao? Mới cách đây không lâu hắn còn thất vọng vì Mộc Thuần hy sinh hắn mà chọn con trai, bây giờ hắn mới hiểu cảm giác của cô khi đó.
Cúi đầu, Đặng Thiên Tường mệt mỏi thở ra một hơi. Ánh nắng bên ngoài lễ đường chiếu vào khoảng trống bên cạnh như đang muốn dùng hào quang ôm lấy nỗi đau sâu thẳm trong lòng hắn.
Qua một lúc, hắn run rẩy nói:
“Tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến chỗ cậu.”
“Ừ.”
Dù gì cũng là bạn cũ, Phi Vũ thật ra không muốn dùng đến cách này. Không cho Đặng Thiên Tường ăn một viên đạn xem như đã rất nể tình hắn, một phần nữa là vì anh sợ Mộc Thuần sẽ càng thêm ghét bỏ anh khi anh làm thế...
Phi Vũ vừa dập máy thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất khẽ. Anh biết Mộc Thuần sẽ đến tìm mình để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Mở cửa ra, đập vào mắt Phi Vũ là khuôn mặt nghiêm trọng của Mộc Thuần. Cô đẩy anh vào trong, đóng cửa lại rồi nói:
“Anh biết người khi đó cho tôi uống thuốc phá thai là ai?”
Phi Vũ gật đầu. Cổ họng Mộc Thuần khô khốc:
“Là… Vương Cẩm phải không?”
Phi Vũ có chút kinh ngạc:
“Sao em biết?”
Sao không biết chứ? Mộc Thuần vốn cũng chẳng phải kẻ ngốc, sau khi nghe Phi Vũ nói, cô đã liên hệ những chuyện trước kia lại với nhau. Nếu anh thật sự mất trí nhớ thì đây sẽ là khe hở rất lớn để Vương Cẩm chen chân vào, cô bất giác sờ lên ngực mình, cảm thấy bản thân đúng thật như một con ngốc.