Chương 23: Đồ Trai bao, cậu giao người ra đây !
"Anh, anh quay lại..." Đường Tâm Lạc bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chạy lên tóm lấy cánh tay của người đàn ông, "Anh đừng kích động, anh muốn tiền hay muốn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho anh... Anh đừng đi ra ngoài!"
Đường Tâm Lạc hoàn toàn hiểu lầm thân phận của Lục Dục Thần, chỉ coi anh là tên trai bao muốn đào mỏ. Thấy Lục Dục Thần không để ý tới mình mà vẫn đi về phía cửa, cô liền nhắm chặt mắt dùng hai tay khóa chặt lấy eo của người đàn ông.
"Không được đi... Anh đừng ra mở cửa."
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ dán vào sau lưng anh, cơ thể của anh nhất thời liền căng lên.
...
Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra.
Thì ra lúc Đường Tâm Lạc cùng Lục Dục Thần đang dây dưa với nhau, thì ở bên kia Lục phu nhân đã đồng ý, đồng ý để Mạnh quản gia mở cửa cho Cung Tuyết Mi.
Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra, Cung Tuyết Mi cùng người mà bà đem theo hùng hổ xông vào phòng.
"Đồ đàn bà phóng đãng, để tôi xem cô trốn vào đâu... Cậu, cậu là ai?!"
Cung Tuyết Mi dẫn người xông vào, nhìn thấy Lục Dục Thần đang cởi trần, bên hông chỉ quấn hờ một cái khăn tắm, lập tức liền giơ tay chỉ Lục Dục Thần, vừa chỉ vừa chửi.
"Nói, cậu có phải là nhân tình của người đàn bà kia không! Được lắm, tôi biết ngay là người đàn bà này không đơn giản mà, chậc chậc, nhìn dáng người, tướng mạo này... Thật đáng thương cho Kình Hạo của chúng ta liều sống liều ch.ết ở ngoài kiếm tiền, còn cô thì lại ở đây lấy tiền của Kình Hạo để nuôi trai bao. Cậu là đồ trai bao ăn bám, cậu nói đi —— con dâu tôi đâu, mau bảo cô ta ra đây!"
Cung Tuyết Mi là tiểu tam lên chức, cho dù chồng bà - Lục Chí Hạ là người của một nhánh của Lục gia, nhưng cơ hội gặp Lục Dục Thần cũng không có nhiều, chứ đừng nói đến một tiểu tam lên chức như bà.
Bà căn bản không hề biết người đàn ông lạnh lùng trước mặt là ai.
Lục Dục Thần sắc mặt âm trầm nhìn về phía người đàn bà đang chỉ tay chửi anh, sự lạnh lùng trong đáy mắt dường như có thể tiêu diệt người khác.
"Chú Mạnh, những người này là do anh cho vào sao?" Giọng nói vô tình lạnh băng phát ra từ cổ họng của anh, Mạnh quản gia vốn đứng ngây ở cửa không muốn xen vào chuyện của nhà người khác, nghe được giọng nói của Lục Dục Thần từ trong nhà truyền ra, hai chân liền mềm nhũn.
" Dạ, đúng vậy..."
Mạnh quản gia run rẩy bước tới, nhìn thấy nửa người dưới của Lục Dục Thần chỉ quấn một cái khăn tắm, lập tức hiểu ra mình đã gây đại họa.
Bất luận đêm qua thiếu gia qua đêm cùng ai ở căn phòng này, để cho người đàn bà như Cung Tuyết Mi dẫn người vào gây chuyện như vậy, đều là một sự sỉ nhục lớn đối với thiếu gia.
"Lục phu nhân, mau đi ra đi... Đây không phải là nơi mà bà nên tới."
Mạnh quản gia lòng dạ rối bời, nếu như biết sớm là thiếu gia dẫn phụ nữ vào đây qua đêm, thì hắn có mười lá gan cũng không dám để cho Cung Tuyết Mi bọn họ xông vào.
"Mạnh quản gia, bây giờ anh bảo bọn tôi phải ra ngoài thế nào đây... Chẳng lẽ anh không nhìn ra, ở trong này đã xảy ra chuyện gì sao? Anh nhìn cái giường kia đi, anh ngửi cái mùi vị buồn nôn trong phòng này đi, người phụ nữ phóng đãng kia nhất định là ở trong này! Đúng rồi, nhất định là tên trai bao này đã giấu cô ta đi rồi, đồ trai bao, cậu mau giao Đường Tâm Lạc ra đây!"
Cung Tuyết Mi không hề biết thân phận thật của Lục Dục Thần, nghe thấy anh kêu Mạnh quản gia là "Chú Mạnh", còn tưởng rằng anh cũng giống như bà, cùng là người của một nhánh Lục gia.
Chủ nhân bổn gia Lục gia đều ở tầng ba, tầng bốn, tầng hai chỉ dùng để cho khách nghỉ ngơi. Dáng vẻ người này cũng không tầm thường, nhưng tuổi tác lại không lớn, nói không chừng cũng giống như bà, cũng chỉ là thân thích, là người của một nhánh trong Lục gia mà thôi.
Bà tới là để bắt gian, còn lâu bà mới sợ những người trong một nhánh của Lục gia!