Chương 122: Sợ choáng váng?
Editor: May
“Tôi, tôi không muốn chơi! Phong Thánh, tôi muốn đi xuống!”
Tư vị treo cao cao ở giữa không trung, suýt dọa vỡ lá gan của Lạc Ương Ương.
“Hiện tại mới sợ, có phải quá muộn rồi không?” Phong Thánh một bộ dáng liền biết sẽ như vậy.
"Hu hu, tôi muốn đi xuống……” Lạc Ương Ương liên tiếp lắc đầu, còn bắt lấy cánh tay Phong Thánh che đôi mắt.
Loại cảm giác bị treo ở giữa không trung này quá khủng bố, quá dọa người.
Gió lại lớn như vậy, thiết bị có an toàn không, có thể thổi bay người không.
Chân không chạm đất này, nếu xuất hiện sự cố, ngã xuống liền có thể té ngã thành thịt nát.
Phong Thánh hơi vô ngữ nhìn Lạc Ương Ương, vừa muốn nói gì, máy móc động một cái, bọn họ liền bay nhanh mãnh liệt rơi xuống.
“A --” Cảm giác chênh lệch nháy mắt truyền đến, Lạc Ương Ương sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, không quan tâm thét chói tai ra tiếng.
Tiếng thét chói tai vang vọng ở bên tai, bởi vì kêu đến quá kinh hãi, Phong Thánh nghe đến lông tơ đều dựng lên.
Tàu lượn siêu tốc vuông góc một vòng xuống dưới, cảm thụ lớn nhất của Phong Thánh chính là tiếng kêu thảm thiết của Lạc Ương Ương, còn có anh bị bắt lấy gắt gao, thiếu chút nữa bị moi rớt da cánh tay trái.
Rốt cuộc sau khi tàu lượn siêu tốc dừng lại, lúc này Lạc Ương Ương kinh hồn chưa định mới mở to mắt.
Phong Thánh mặt không đổi sắc, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô: “Sợ choáng váng?”
“Vậy liền xong rồi?” Lạc Ương Ương ngây ngốc nhìn Phong Thánh.
“Bằng không còn sao nữa?” Phong Thánh rất muốn che dấu, nhưng ánh mắt ghét bỏ vẫn là bán đứng anh, “Cô biết cô kêu có bao nhiêu thảm không? Giống như bị cưỡng gian.”
Lúc ở trên giường sao thấy không lớn tiếng bao nhiêu.
Xem ra tiềm lực của cô rất lớn, còn chờ khai phá.
Đến bây giờ nhịp tim của Lạc Ương Ương còn nhảy thật sự mau, sau khi bình thường trở lại, mắt to lập tức trừng về phía Phong Thánh: “Anh mới bị cưỡng gian!”