Chương 17
Âu Văn thực sự không dám tưởng tượng đến chuyện tổng giám đốc yêu đương.
Bởi vì anh đã làm việc với Kim Lan Thù được một quãng thời gian khá dài, theo hiểu biết của anh thì Kim Lan Thù – cái con người này hẳn là sẽ cô độc đến già.
Kim Lan Thù làm việc quá sức, thường xuyên phải tăng ca, nên khó có thể duy trì được đời sống tình cảm.
Tuy nhiên, trong xã hội cũng có nhiều người giữ chức vị tổng giám đốc coi trọng công việc hơn cả đời sống sinh hoạt, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản bọn họ hẹn hò và kết hôn.
Thế nhưng tính cách của Kim Lan Thù đã đủ khiến người ta sầu não, người ta thích hắn thì hắn lại chướng mắt, hắn thích —— không, không thể nào, hắn thì thích nổi ai đây?
Ai cũng chướng mắt.
Đã nhiều ngày trôi qua, Tống Phong Thời không được gặp Kim Lan Thù.
Đương nhiên Kim Lan Thù cũng đồng cảnh ngộ với cậu.
Kim Lan Thù mỗi ngày đều bận rộn xử lý nhiều việc, còn Tống Phong Thời cũng mỗi ngày đúng giờ đi tham gia chương trình huấn luyện.
Thực ra, việc “huấn luyện nhân viên” này có cũng như không, do Kim Lan Thù đột ngột đề xuất vài ngày trước khi hắn khởi hành đi nước Pháp,cho nên Âu Văn đã nhờ người của các bộ phận liên quan tùy tiện tổ chức một cái khóa học, sau đó lại dẫn một vài giảng viên đến giảng giải một chút. Đa số những vị giảng viên này đều được mời đến với tâm trạng mơ hồ, nghĩ rằng buổi huấn luyện này hoàn toàn là một thú vui mà Kim tổng bỗng nhiên nghĩ ra, bọn họ không biết phải huấn luyện cái gì nên đành tiếp tục giảng dạy theo những mô típ cũ, thậm chí đến cả bản trình bày Power Point cũng là của năm ngoái.
Vì vậy, chương trình học hàng ngày đều không có nặng nề gì mấy, bọn họ nghe giảng, tham quan công ty xong thì có thể vui vui vẻ vẻ kết thúc một ngày học.
Thời gian còn lại đủ để cho Tống Phong Thời yên tâm đi mua sắm.
Tuy nhiên, cậu không có nhiều tiền nên cũng chỉ có thể mua mấy món hàng giảm giá cho thỏa cơn thèm khát. Người lần này đi mua sắm cùng cậu là một ngôi sao thành tích khác, quán quân doanh thu Hải Lôi.
Hải Lôi và Tống Phong Thời cùng nhau đi dạo quanh các khu phố, bởi vì cả hai đều làm cùng một công việc cho nên lúc trò chuyện với nhau cũng rất là ăn ý, có thể chia sẻ không ít kinh nghiệm tâm đắc. Cả hai còn đến một cửa hàng của Bảo Phạn Lưu để xem thử. Hai người bọn họ hàng ngày đều đứng bên trong cửa hàng để phục vụ những vị khách, bây giờ lại đột nhiên biến thân thành một người khách hàng đến đây dạo xem lại mang đến cảm giác vô cùng mới lạ.
Hai người đi dạo bên trong cửa hàng một vòng, xem qua hết những mặt hàng cũng không cảm thấy có gì thú vị. Bởi vì cả hai đều là “Ngôi sao thành tích”, đối với mấy cái mặt hàng này đều đã năm chắc như lòng bàn tay, sờ những cái túi xách này đều sờ đến mức ngón tay lên kén. Hai người bọn họ ngược lại càng có hứng thú xem thử nhân viên ở cửa hàng này làm việc như thế nào.
Nhưng cũng thật trùng hợp, bởi vì hiện tại chỉ có hai cặp khách hàng đang ở bên trong cửa hàng này và tất cả bọn họ đều là người Trung Quốc.
Hải Lôi, Tống Phong Thời bất giác liếc nhìn một cặp khách hàng khác, một nam một nữ. Mà nhân viên hướng dẫn phục vụ cặp khách này cũng là một cô gái có đường nét gương mặt kiểu phương Đông nói thông thạo Hán ngữ.
“Người dày dạn kinh nghiệm” như Hải Lôi và Tống Phong Thời, nhìn thoáng qua cũng có thể biết cô gái hướng dẫn mua sắm này là người mới, còn hai vị khách hàng nam nữ kia, nhất định là những người giàu có. Hải Lôi nhìn chằm chằm cách ăn mặc của nữ khách hàng với đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Còn Tống Phong Thời lại tập trung sự chú ý lên vị nam khác hàng, người này— trông có vẻ hiền hòa.
Hải Lôi cũng để ý thấy Tống Phong Thời đang nhìn chằm chằm vào người nam kia, nên cười thấp giọng nói: “Nhìn cậu kìa, thấy được soái ca thì ngay lập tức nhìn chằm chằm người ta, thật mất mặt đó nha!”
Tống Phong Thời vội vàng thu lại ánh nhìn, bất lực giải thích: “Không phải… Không phải mà… Chỉ là, tôi thấy anh ta có chút quen mắt.”
“Phì.” Hải Lôi cười tủm tỉm, “Cậu lại dùng khuôn sáo cũ đó sao?”
Tống Phong Thời bị Hải Lôi cười trêu ghẹo đến mức mặt mũi mất sạch, cố hết sức nhớ ra tên nam khách hàng là gì, nếu không sẽ khó mà “thanh minh” được với Hải Lôi.
Vậy nên, cậu lại dùng khóe mắt trộm nhìn người ta.
Vị khách nam có vóc dáng rất tốt, thân hình cao ráo, có gu ăn mặc khá đẹp, một chiếc áo khoác mỏng vừa vặn bằng vải sa tanh* màu chàm, mang một dây thắt lưng có thêu những bông cúc sẫm màu.
(*) Satanh hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám. Satanh thường dùng làm vỏ áo bóng chày, quần short thể thao, đồ lót, áo ngủ, áo và váy dành cho phụ nữ nhưng đôi khi chúng cũng được dùng làm vật liệu may qυầи ɭót, áo sơ mi và cà vạt dành cho nam. Nó cũng được sử dụng trong việc sản xuất giày sử dụng trong múa ba lê. Các ứng dụng khác bao gồm vải trang trí nội thất, vải bọc ghế và tấm trải giường.
Thế nhưng nữ hướng dẫn viên mua sắm lại đem sự chú ý đặt vào trên người nữ khách hàng trang điểm lộng lẫy nhiều hơn, còn lấy lòng nói: “Đây có phải là túi bạch kim không? Nó được làm bằng da ca sấu phải không ạ? Chẳng phải nó đã hết hàng rồi sao? Vậy mà ngài còn có thể mua được, thật khiến cho người ta ghen tị.”
Vị khách nữ khẽ nhếch mép và nói: “Cái này không phải tôi mua ở trong cửa hàng, tôi mua nó khi nó đang được bán đấu giá.”
Người hướng dẫn mua sắm kinh ngạc gật đầu: “Vậy cũng đã rất lợi hại!”
Tống Phong Thời quay qua nói nhỏ với Hải Lôi: “Bán đấu giá có thể sẽ rẻ hơn.”
Hải Lôi gật đầu: “Cùng ý kiến.”
Khi hai người đang nói chuyện, vị nam khách hàng dường như đã nghe được, hắn ta quay đầu lại xem thử, ngay khi nhìn thấy nét mặt nghiêng của Tống Phong Thời, hắn lộ ra vẻ sửng sốt. Một lúc sau, vị nam khách hàng xoay người đi về phía Tống Phong Thời và Hải Lôi đang đứng nói chuyện, hắn hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Hải Lôi ngạc nhiên, hai chiếc gay này sao đều quê mùa như vậy, cứ thích dùng cái khuôn sáo cũ này mà bắt chuyện à?
Tống Phong Thời ngẩng mặt, quan sát vị nam khách ở khoảng cách gần một lát, mới chợt nhớ ra: “Ngài là Lưu tiên sinh đúng không?”
Lưu Dịch Tư lộ ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt: “Tiểu Tống, đúng thật là cậu à?”
Hải Lôi càng kinh ngạc, chẳng lẽ họ có quen biết nhau thật sao?
Tống Phong Thời quen biết với Lưu Dịch Tư hồi cậu còn là sinh viên du học ở nước Anh – thật ra thì, cũng không tính là người quen. Tống Phong Thời biết hắn tên là “Lewis” bởi vì Lưu Dịch Tư là khách VVIP trong cửa hàng mà cậu từng làm việc.
Cũng bởi vì Lưu Dịch Tư đã từng tặng cho Tống Phong Thời một chiếc khăn lụa, về sau hắn lại đi hỏi thăm giờ tan làm của cậu, cậu cảm thấy rất ngại ngùng nên đành cắn răng từ chức công việc bán thời gian lương cao này. Tất nhiên, cũng nhờ món quà đó của Lưu Dịch Tư, Tống Phong Thời mới nhận được một chiếc khăn lụa xanh từ Kim Lan Thù. Mà thật ra thì, chiếc khăn lụa đó đến nay vẫn được Tống Phong Thời cất giữ kỹ lưỡng, còn chiếc mà Lưu Dịch Tư tặng, qua mấy lần cậu dọn nhà đã không cánh mà bay từ rất lâu rồi.
Lưu Dịch Tư bật cười, “Không ngờ tới còn có thể gặp lại cậu.”
Tống Phong Thời cũng cười đáp lại hắn: “Tôi cũng không ngờ tới.”
Người phụ nữ cầm túi bạch kim mua được từ buổi đấu giá đi tới, níu lấy tay Lưu Dịch Tư, vẻ mặt tò mò nhìn Tống Phong Thời: “Người này là ai vậy? Tại sao em chưa từng được gặp thế?”
Lưu Dịch Tư trả lời: “Là một người bạn đã lâu không gặp, em có thể gọi cậu ấy là Tiểu Tống.” Sau đó, Lưu Dịch Tư giới thiệu với Tống Phong Thời: “Đây là Kate, cậu cũng có thể gọi cô ấy là Kate.”
Tống Phong Thời cười nhìn Kate, cùng cô chào hỏi vài câu, nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, cậu chuẩn bị rời đi. Lưu Dịch Tư giữ cậu lại: “Đã tình cờ gặp nhau như vậy, tại sao chúng ta không cùng nhau ăn một bữa cơm đi. “, Lưu Dịch Tư lại nói thêm,” Bữa cơm này tôi mời, cậu nghĩ sao?”
Tống Phong Thời cười nói, “Đương nhiên là rất tốt, nhưng đáng tiếc tôi và Hải Lôi còn có việc phải làm nên không thể nào đi cùng cậu được. Thực xin lỗi.”
Lưu Dịch Tư ủ rũ nói: “Nếu vậy thì thật đáng tiếc.”
Tống Phong Thời cười: “Thế à?”. Truyện Tổng Tài
Lưu Dịch Tư lại nói: “Vậy chúng ta cùng trao đổi thông tin liên lạc, khi nào rảnh thì lại hẹn nhau đi ăn bữa cơm.”
Tống Phong Thời bất đắc dĩ cười một tiếng rồi trao đổi cách thức liên lạc với Lưu Dịch Tư.
Sau đó, Tống Phong Thời và Hải Lôi rời khỏi trung tâm mua sắm, Hải Lôi quay đi quay lại cho đến khi không còn thấy bóng dáng Lưu Dịch Tư và Kate nữa, ngay lập tức kéo Tống Phong Thời lại hỏi: “Cậu bị sao vậy hả? Nhìn người đó mười phần chắc chắn là một cao phú soái, tại sao cậu lại nhẫn tâm cự tuyệt người ta thế hả?”
Tống Phong Thời nói: “Cậu còn nhìn ra được người đó là cao phú soái! Chúng ta chỉ là nhân viên phục vụ thì làm sao xứng với người ta?”
Hải Lôi xì một tiếng, trêu đùa nói: “Cậu tự coi bản thân là nhân viên phục vụ thì cũng đừng có gộp tôi vào chung luôn chứ! Tôi dám tự nhận mình là ngôi sao thành tích hàng quý của top 500 công ty hàng đầu đó nha!”
Tống Phong Thời tức giận cười, lại nói: “Hơn nữa, cậu không thấy Lewis và Kate rất thân mật sao?”
“Có lẽ là khuê mật của gay?” Hải Lôi bắt chước Kate ôm Lưu Dịch Tư, vươn tay ôm lấy Tống Phong Thời, mỉm cười, “Nhìn xem, tôi cũng rất thân với cậu đó thôi?”
Tống Phong Thời thu tay về, nói: “Tôi cũng không biết nữa, nói cho cùng thì nam nữ thụ thụ bất thân!”
Cứ như vậy, Hải Lôi và Tống Phong Thời cười cười nói nói quay về khách sạn.
Đúng lúc này, Âu Văn và Kim Lan Thù cũng đang ở trong khách sạn. Trong thời gian rảnh rỗi hiện tại, Kim Lan Thù đang ăn tối trong nhà hàng của khách sạn, còn Âu Văn cũng đang ngồi ăn cùng với hắn ta. Thế nhưng cả hai người họ đều là đồ cuồng công việc, ngay cả lúc ăn cơm cũng như đang ngồi trong văn phòng làm việc. Âu Văn vừa ăn cơm vừa lấy điện thoại ra để kiểm tr.a hòm thư công việc – làm mới hộp thư sau mỗi 15 phút đã như một thói quen ám ảnh cưỡng chế của anh ta.
“Hả?” Âu Văn nhìn email mới được gửi đến, đành phải nhìn về phía Kim Lan Thù, nói: “Tổng giám đốc Kim, việc bao trọn Cung điện Louvre có vấn đề…”
“Có chuyện gì?” Kim Lan Thù nghe vậy ngẩng đầu, “Tối hôm đó đã bị người khác đặt trước rồi sao?”
“Không, không phải.” Âu Văn bật cười, “Tối hôm đó không có vấn đề. Là do bên Cung điện Louvre yêu cầu điền thông tin khách đặt trước, cho nên tôi muốn hỏi danh tính của người mà ngài muốn mời.”
Kim Lan Thù gật đầu nói: “Cậu ấy… Thật ra ở cùng khách sạn với chúng ta và cũng là người trong nhóm huấn luyện lần này.”
Âu Văn chợt nhớ ra điều gì đó, thăm dò hỏi “Chẳng lẽ… là Tống Phong Thời?”
Kim Lan Thù ngạc nhiên nói: “Làm sao cậu biết?”
Âu Văn sửng sốt trả lời, “Là…Là do ngài đã từng kiểm tr.a cơ sở dữ liệu khi nhìn thấy tên của cậu ấy, tôi tự hỏi liệu ngài và cậu ấy có quen biết với nhau hay không…” Sau đó ngài tự nhiên lại đòi xem bảng chấm công, tới giờ phút cuối cùng lại muốn tổ chức du lịch gì đó, rồi ngài còn mắng tôi té tát chỉ vì không đặt cùng một chuyến bay và khách sạn… Thì ra là vậy…
Âu Văn tựa như vừa mới khám phá ra được chân lý mới, ngài mẹ nó đây là đang phí phạm của công!
Kim Lan Thù vẫn nhàn nhã ăn cơm, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Âu Văn lại không thể nhàn nhã được như vậy, anh phải nhanh chóng ăn cho xong để còn chạy tới chỗ đồng nghiệp khác lấy tư liệu. Anh bước nhanh đi vào trong sảnh của khách sạn, trong lúc bực bội nghĩ thầm, đây đều là chuyện quái quỷ gì? Tại sao cái số mình lại khổ như vậy? Còn cái cậu Tống Phong Thời kia…
Trong lúc đang thầm mắng “Đôi cẩu nam nam” Kim Lan Thù và Tống Phong Thời, một cơn đau đớn đột ngột truyền đến từ mu bàn chân khiến anh lập tức A lên một tiếng và lùi ra sau – hóa ra lúc anh đi tới chỗ ngã rẽ đã bị người ở bên kia va phải, chân còn bị người ta giẫm lên.
Người đó cũng rất kinh ngạc, vội vàng nói xin lỗi: “Tôi thành thật xin lỗi, Âu Tổng!”
Trợ lý của tống giám đốc cũng coi như là một nửa “tổng giám đốc” đi.
Trong công ty ngoại trừ Kim Lan Thù mặt thối, thì những người khác khi gặp Âu Văn sẽ đều gọi anh một tiếng “Tổng”.
Âu Văn nhìn kỹ lại, cái người giẫm lên chân của anh cũng chẳng phải người xa lạ gì, cũng chính là cái người đã khiến anh bị mắng vô cớ rồi còn phải tăng ca liên tục – Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Âu Văn, vội cúi đầu nói: “Âu Tổng, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy… cho nên, cho nên tôi đã sơ ý giẫm lên chân anh.”