Chương 107: Bạn trai của cô đẹp trai thật
Trái tim Trình Ly Nguyệt thắt lại, mặt cũng đỏ bừng, cái thìa cô vừa ăn qua....
Cung Dạ Tiêu dường như nhìn ra được vẻ ngại ngùng của cô, khi con trai đưa thìa tới, anh đã nhiệt tình ngậm lấy.
Trình Ly Nguyệt thở gấp, anh ta cố ý đúng không?
"Đã ăn qua nước bọt của nhau rồi, còn để ý cái này ư?" Cung Dạ Tiêu nhìn cô, nở nụ cười tà ác.
Trình Ly Nguyệt bị sặc, vội vàng nhìn con trai, phát hiện cậu bé đang đắm chìm vào ly kem của cậu, hoàn toàn không nghe họ nói chuyện, cô thở phào, trợn mắt với anh, "Đừng nói bậy."
Ăn xong bữa tối trở về chung cư.
Trình Ly Nguyệt ăn rất no, cô ngồi trên sofa không muốn cử động
Cung Dạ Tiêu dẫn cậu bé vào phòng tắm, tắm rửa cho cậu.
Khoảng 9 giờ tối, dỗ cậu bé đi ngủ.
Cung Dạ Tiêu bước ra, nhìn cô đang ngồi ngây ngẩn trên sofa, anh cau mày bước đến.
"Đừng nói là ảnh hưởng đến não rồi nhé! Ngày mai đi làm kiểm tr.a cụ thể đi."
Tất nhiên não Trình Ly Nguyệt không bị gì, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu."
"Đầu óc vốn đã không tốt, giờ lại bị đụng trúng, thì em lại càng ngốc hơn rồi." Cung Dạ Tiêu khoanh tay trước ngực.
"Này, anh có lòng thương xót người khác không hả! Tôi bị thương rồi mà anh cũng cười nhạo tôi?" Trình Ly Nguyệt thấy anh ta đang ngứa đòn mà.
"Người khác đánh em, sao em không chạy? Chịu đánh suông như vậy? Còn xảy ra trong văn phòng của em nữa, em nói xem có ngốc hay không?" Cung Dạ Tiêu nghĩ thế nào cũng không ngờ được, cô bị hai người phụ nữ đánh trong văn phòng của chính mình, nhân viên bên ngoài của cô đều chỉ đến hóng chuyện thôi sao?
Trình Ly Nguyệt không muốn nói nhiều về chuyện này, bởi vì cô sợ anh sẽ phát hiện bí mật về trận đánh của cô.
"Tôi mệt rồi, về phòng ngủ trước đây." Trình Ly Nguyệt đứng dậy muốn rời đi.
"Nụ hôn chúc ngủ ngon." Anh nhắc nhở.
"Tôi bị thương rồi vẫn phải hôn sao?"
"Môi của em không bị thương." Anh cười khẽ, đột nhiên chủ động tiến lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
Trình Ly Nguyệt không hề đề phòng, bị anh hôn một cái, Trình Ly Nguyệt vội đẩy anh ra.
Con tim loạn nhịp, xoay đầu trở về phòng.
Sau lưng cô, nụ cười trên khóe môi Cung Dạ Tiêu biến mất, chuyện này ngày mai anh nhất định phải điều tr.a cho rõ ràng, dám bắt nạt mẹ của con trai anh, đồng nghĩa với việc triệu chọc anh.
Buổi tối, Trình Ly Nguyệt ngủ một giấc, còn mơ một giấc mơ hết sức bó tay, trong mơ cô cứ luôn nhặt chocolate trong bó hoa của Cung Dạ Tiêu, hơn nữa còn nhặt hoài không hết.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa ra, con trai đã ăn mặc chỉnh tề và đang ngồi trên sofa uống nước với Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt nói với Cung Dạ Tiêu: "Anh đưa con đến trường đi, hôm nay tôi xin nghỉ phép rồi, lát nữa còn phải đi đến bệnh viện thay thuốc nữa."
"Tôi đưa em đi." Cung Dạ Tiêu nhướng mày.
"Không cần đâu." Trình Ly Nguyệt lắc đầu, không muốn chuyện nào cũng làm phiền anh.
"Mami, để ba đưa mami đi đi! Chúng ta cùng đi nhé!"
Cung Dạ Tiêu nhướng mày nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, đi thay đồ rồi ra ngoài."
Trình Ly Nguyệt suy nghĩ, có xe đi nhờ cũng tốt, về phòng thay quần áo bước ra, ba người xuống lầu.
Đưa cậu bé đến trường xong, Cung Dạ Tiêu chở cô đi ăn sáng, ăn một tiệm mới, nhưng giá cả đắt như nhau, cuộc sống của người có tiền, đúng là người bình thường chẳng bao giờ tưởng tượng nổi.
Trình Ly Nguyệt ăn xong bữa sáng, định đi đến bệnh viện ở gần đây một mình, nhưng Cung Dạ Tiêu vẫn nhất quyết đưa cô đi.
Đến cổng bệnh viện, tìm một chỗ đậu xe, xe của Cung Dạ Tiêu chạy vào, Trình Ly Nguyệt đẩy cửa xuống xe, vẫy tay với anh, "Cảm ơn nhé!"
Trình Ly Nguyệt vừa xoay người đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng khóa cửa từ phía sau, cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cung Dạ Tiêu xuống xe, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây vừa người. "Sao anh lại xuống xe rồi?" Trình Ly Nguyệt thắc mắc hỏi.
"Tôi đi thay thuốc với em." Cung Dạ Tiêu nói xong, bước đến bên cạnh cô.
Trình Ly Nguyệt cảm thấy bất ngờ, một người bận rộn như anh lại sẽ đi thay thuốc với cô sao?
"Không cần đâu, anh cứ đi làm đi! Công ty của anh chẳng phải rất bận hay sao?"
"Vẫn có thời gian đi cùng với em." Cung Dạ Tiêu nhướng mày nói.
Trình Ly Nguyệt thấy anh cứ khăng khăng muốn đi cùng, thế là cô đi ở phía trước, một lúc sau, đến phòng thay thuốc hôm qua, trong phòng đều là các y tá trẻ tuổi, sự xuất hiện của Cung Dạ Tiêu, khiến cả căn phòng đang ồn ào bỗng dưng trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Những đôi mắt to tròn dừng trên người anh, con tim của các thiếu nữ đập loạn nhịp.
Trình Ly Nguyệt nhìn một đám y tá ngơ ngác đang nhìn ra phía sau lưng cô, cô thầm cười, quả nhiên Cung Dạ Tiêu có mị lực quá lớn! Nhìn các đôi mắt si mê kia kìa.
"Uh Huh! Tôi đến thay thuốc." Trình Ly Nguyệt gõ cửa, tính kéo hồn các cô nàng y tá mê trai này lại.
Cô y tá thay thuốc cho cô vào hôm qua mỉm cười đi đến, "Đến đây, cô nằm lên giường phòng kế bên đi, tôi sẽ qua ngay."
"Được!" Trình Ly Nguyệt gật đầu, đi đến trước chiếc giường phòng bên cạnh, cô tháo giày nằm lên, Cung Dạ Tiêu đứng bên cạnh cô.
Trong văn phòng bên cạnh, một đám y tác bắt đầu thì thầm to nhỏ, ai nấy đều mang theo cảm giác kinh ngạc.
"Trời ơi! Đẹp trai quá!"
"Đẹp trai quá, ngôi sao nào đúng không!"
"Không thể nào! Tôi chưa từng thấy qua ngôi sao nào đẹp trai có khí chất như thế!"
"Anh ta là bạn trai hay chồng của cô gái lúc này vậy?"
"Trời ơi! Cô ấy hạnh phúc quá!"
Trong phòng kế bên, Trình Ly Nguyệt đang nằm, y tá đang định xé miếng băng gạc trên trán cô xuống, Trình Ly Nguyệt vịn chặt lấy giường theo bản năng, đột nhiên, một bàn tay to ôm lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của cô lại.
Tim Trình Ly Nguyệt nảy lên, khi y tá xé miếng gạc xuống, cô chẳng có phản ứng gì, cô liếc nhìn người đàn ông đang khom người xuống nhìn cô.
Cung Dạ Tiêu trầm mặc không nói, ánh mắt dừng lại trên vết thương của cô, cho dù vết thương được khâu như thế nào thì vẫn trông rất xấu xí, ở chỗ giao nhau của mép tóc, một vết thương dài 3cm xuất hiện, xung quanh hơi bầm tím, nếu không dán băng gạc lên, thì quả thật rất ảnh hưởng đến nét đẹp của cô.
Cho dù anh không để ý cô bị phá tướng, nhưng trên đời này không ai được phép làm tổn thương cô.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu bỗng dưng trở nên âm trầm, Trình Ly Nguyệt không nhìn rõ biểu cảm của anh lắm, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm mê người của anh.
Lúc y tá rửa vết thương cho cô, cô rên lên vài tiếng, đau đến mức bấu chặt lấy tay anh, tầm mắt Cung Dạ Tiêu nhìn xuống khuôn mặt nhắm tịt mắt vì đau của cô, ánh mắt lóe lên sự đau lòng.
Sau khi y tá băng bó xong, Trình Ly Nguyệt lấy khăn giấy lau nước thuốc chỗ mép tóc, không biết vì sao, thần kinh căng thẳng khiến cô thấy hơi choáng váng, vừa xuống giường, cả người xây xẩm, được cánh tay chắc khỏe của Cung Dạ Tiêu ôm lấy, cô dựa vào lòng anh.
"Xong rồi, ngày mai đến rửa vết thương thêm một lần nữa là được." Nói xong, cô y tá kích động thốt lên: "Cô ơi, bạn trai của cô đẹp trai thật!"
Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt đỏ bừng, trả lời theo bản năng: "Anh ấy không phải bạn trai của tôi."
"À! Vậy chắc chắn là chồng rồi." Cô y tác hiểu sai ý.
===
End chương 107