Chương 3: Nam phản diện tịch húc sâm
Khoan đã... hoa hướng dương?.... cô nhìn lại tấm ảnh, trợn to mắt, chi tiết này quá quen....
OMG, đây không phải lả tình tiết trong truyện “ Những ngày chúng ta cùng vui vẻ “ đó ư?, miêu tả này chính là phòng của nữ phụ Tịch hân Nghiêng.
Rồi do nguyên nhân gì cô lại có mặt tại đây cơ chứ?, cô từng có đọc qua mấy bộ xuyên không như thế này, cũng biết được chút ít, nhưng xảy ra với cô là quá mức tưởng tượng rồi đấy.
Tịch hân Nghiêng hối hả cầm theo tấm ảnh đặt trên đầu tủ chạy như bay vào phòng tắm, cô đứng trước gương, nhìn dáng vẻ khác mình hoàn toàn thì bị dọa đến rũn chân, cái cô gái trong hình với khuôn mặt người trong gương giống nhau y như đúc, bạy giờ có thể xác định, người trong hình chính là nữ phụ.
Sự thật khó tiếp nhận, cô đã xuyên sách, xuyên trúng nữ phụ cùng tên này, Tịch Hân Nghiêng day day thái dương đau đền muốn nứt ra của cô, khổ sở một trận.
Cô ban nãy đã nghĩ nếu chủ nhà bước vào thấy một cô gái xa lạ là cô thì sẽ có vẻ mặt gì, dường như bị vả mặt, chủ nhà lại chính là cô.
Xúc động xong rồi thì cũng cần phải bình tĩnh lại.
Tịch Hân Nghiêng vừa mừng vừa rầu rĩ không vui, ba mẹ cô ở dưới quê khi biết tin xấu của cô, họ có buồn không, cô tin tưởng em trai sẽ chăm sóc tốt cho hai người, nhưng mà để người tóc bạc tiễn người tóc xanh như thế, quả thật rất đau khổ, còn con mèo ú nhà cô, hy vọng sẽ có người tìm ra nó, giao nó cho mẹ của cô.
Cô cũng đang mừng, mừng vì cô được xuyên vào đây, xuyên trúng vào nữ phụ, có phải cô sẽ gặp được Tịch Húc Sâm không?, có phải cô sẽ không khiến anh đau lòng nữa không?.
“ Nữ phụ, bây giờ tôi là cô, thứ gì cô vứt bỏ không cần, tôi sẽ nhặt lại nó, thứ cô muốn có, tôi sẽ vứt bỏ, bởi vì... nó không đáng”.
Tịch Hân Nghiêng nhìn bức ảnh, mắt đau đến lợi hại, nữ phụ quá ngu ngốc, bó hoa hướng dương này chính là quà của Triệu Dược Khanh – Nam chính tặng, bị mắng chửi khéo mà vẫn không biết, còn nâng niu nó như bảo bối.
Cô cười lạnh, đem khung ảnh mở ra, sau đó lấy tấm ảnh, vò nát vứt vào sọt rác, theo trí nhớ của cô trong tiểu thuyết đã viết, trên kệ có một quyển album, cô ngó nghiêng liền phát hiện nó đặt gần chậu hoa xương rồng.
Mở ra album, Tịch Hân Nghiêng chăm chú ngắm nhìn vòng đòi của một người con gái, từ khi mới chào đòi, khi biết bò, tập đi, sau đó là đi nhà trẻ, phía sau cũng xuất hiện một cậu nhóc mặt mày nghiêm nghị, nếu giác quan cô đoán không sai, vị này chính là Tịch Húc Sâm.
Cô khẽ cười, quả thật chính mắt nhìn xem sẽ kích thích hơn đọc sách, có thể nhìn thấy những con người mà bản thân đã đọc qua sách, cảm thấy rất mới mẻ.
Album kéo dài, 10 tuổi, 12 tuổi, 14 tuổi, 16 tuổi và hiện tại là 17 tuổi, thanh niên nhỏ nhắn cũng xuất hiện phía sau tấm hình, càng ngày càng lớn, từ non nớt đến thành thục, từ mặt không cảm xúc, dần dần trở nên nhu tình hơn.
Tịch Hân Nghiêng nhìn anh, dù chỉ nhìn qua ảnh chụp nhưng tim lại đập thình thịch, chứng kiến tuổi thơ của người đàn ông này qua album, Tịch Hân Nghiêng chợt nhận ra có lẽ đã từ rất cảm giác cô dành cho Tịch Húc Sâm không phải là thương cảm...hay thương tiếc cho mối thâm tình của anh nữa rồi, cô đã nghĩ sai, đó không phải đồng cảm, thực chất là yêu, qua từng câu chữ của đại thần mà nảy sinh tình yêu lúc nào cũng không hay.
Lơ đãng nhìn lên đầu giường, con gấu to bự đang nằm đó, Tịch Hân Nghiêng bây giờ liền biết nó là của ai tặng, có một tình tiết Tịch Húc Sâm lập nghiệp ở trung quốc, làm ăn rất phát đạt, tuy nhiên tài chính vẫn còn lên xuống không hoàn toàn ổn định, vì vậy anh mới quyết định ra nước ngoài ổn định trụ sở một năm, sẵn tiện mở rộng thêm chi nhánh và kinh doang thêm sang khu vực khác, mà muốn kinh doanh, khu vực phát triển tốt nhất chính là nước ngoài, anh trước khi đi liền tặng con gấu này cho nữ phụ.
Cũng không rõ tình tiết, rốt cuộc nó đã chạy đến đâu rồi?, anh đã trở về chưa?, bay giờ cô 17, chắc anh cũng đã 25 tuổi rồi đi....
Tịch Hân Nghiêng rũ mắt, xác định rõ ràng lòng mình, trong mắt nảy sinh quyết tâm cao độ.
Kế hoạch theo đuổi nam phản diện về tay cứ thế bắt đầu.
Cô gấp album lại, chỉ duy nhất rút ra một tấm bản thân chụp chung với anh lúc 17 tuổi đổi vào lại trong khung ảnh, xong xui thì đặt nó lại vị trí cũ, người đàn ông trong ảnh lúc này dường như đang cười với cô.
Cô hiểu rõ diễn biến của câu truyện nên cũng có thể nắm chắc được hoàn toàn để tránh bị người khác nghi ngờ, tác giả vẫn chưa viết xong, kết cục phía sau có lẽ cô phải tự mò rồi.
Chỉ là có một chuyện nan giải về Tịch Húc Sâm, đột nhiên nữ phụ thay đổi, hắn có phát hiện không?.
Không được, phải tìm cách xử lý.
Tịch Hân Nghiêng thay quần áo chỉnh tề, trước mắt là đi quanh căn phòng, sau đó mới bước xuống dưới nhà.