Chương 62: Tôi rất ngạc nhiên.

Hứa Kình vừa ra khỏi thang máy vừa cười, cô cũng không biết anh ta cười cái gì, chỉ cảm thấy ngờ ngợ.
“ đến rồi đó Tiểu Mèo Nhỏ, người ta ở trong kia kìa”. Hứa Kình chỉ vào một cánh cửa thủy tinh bên tay trái, nói giọng cà lơ phất phơ, Tịch Hân Nghiêng hết cách, cô cũng tặc lưỡi chấp nhận.


Người này không bao giờ đứng đắn cả.
“ cảm ơn nha ~Mặt dày~”. Tịch Hân Nghieng đáp lại, dùng biệt danh mà cô mới chế ra nói xéo hắn.


Hứa Kình nghe xong hai mắt trợn lớn, không có dáng vẻ tức giận mà lại ngờ nghệch cười, ánh mắt nhìn cô có chút hứng thú và hưng phấn:” chà, Tiểu mèo nhỏ hôm nay lại biết cắn người nha”.


Cô bĩa môi từ chối trả lời, trong lòng thầm nghĩ, cái người này thật là, tính cách không tệ nhưng cái miệng mở ra lại làm người ta nghĩ là giang manh không thôi, trong nguyên tác Anh ta cũng đối xử với nữ phụ rất tốt, mà nói ra cũng vì giao tình của Tịch Húc Sâm mới như vậy thôi, nhưng dù như vậy thì cũng đã rất cảm kích rồi.


“ được rồi, thân là đàn anh, lão mặt dày này sẽ giúp em đến tận nơi”. Hứa Kình đi dến khoác vai cô, còn sử dụng biệt danh cô đặt ra vô cùng thành thạo, đúng là vô sỉ không biết ngượng...


“ này... này...”. Tịch Hân Nghiêng bị kéo đi la oai oái, cô bị anh ta kéo đến cửa, lực bất tòng tâm...


available on google playdownload on app store


Mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, khi hai người chuẩn bị tiến vào thì cửa phòng phía trước đột nhiên mở ra, Tịch Húc Sâm đứng phía trước nhíu mày nhìn, cho đến khi thấy cô thì ngạc nhiên rồi ngay lập tức trở lại dáng vẻ nhíu mày, anh nhìn Hứa Kình có vẻ khủng bố và hắc ám.


Hứa Kình cảm thấy sống lưng của mình giống như đang bị ướp nước đá, anh ta lạnh run cả người, vội vã rụt tay đang quàng cổ Tịch Hân Nghiêng lại.
" a ha ha.... Húc Sâm, tôi mới gặp em ấy ở dưới sảnh rồi mang lên đây... ha ha". Hứa Kình cố gắng biện minh.


Tịch Hân Nghiêng một bên hả hê cũng vừa lắc đầu chán nản nhìn Hứa Kình... đại ca à, dù có cố gắng đến đâu thì cũng chúc mừng anh bị nam phản diện ghim rồi đấy nhé.


Tịch Húc Sâm trước cái giải thích không đáng tin của Hứa Kình thì không thể nào lay chuyển được ánh mắt sát khí, cứ chăm chăm nhìn anh ta, sau đó chỉ nói ra một câu nhẹ nhàng nhưng mà làm Hứa Kình nghe xong phải khóc thét.
" hợp đồng đến thành phố G lần này Hứa giám đốc vất vả rồi".


" không phải chứ". Hứa Kình ôm đầu, lại bị cho cái công việc gì thế này, ai cũng biết thành phố G là nơi xa xôi hẻo lánh đến chim cũng không thèm thải phân, vốn dĩ chuyện này không tới lượt anh làm.... vì sao... Huhu....
Chỉ mới khoác vai có một chút thôi mà~ Tịch Húc Sâm trông người kỹ quá....


Tịch Húc Sâm, tình anh em chắc bền lâu chứ?.
Hứa Kình nghĩ như thế thôi chứ nào dám hé răng, anh ta biết khôn, tự ý mà lui ra khỏi tầm mắt Tịch Húc Sâm, anh ta mang tâm trạng bi ai đi tố cáo với bà xã đại nhân đây...


Hứa Kình đi rồi, Tịch Húc Sâm mới giãn nhẹ chân mày, nhìn cô đầy dịu dàng, kéo cô vào trong.
Anh thấy cô trước cửa thì rất bất ngờ, lại cảm thấy vui vẻ, trái tim lạnh lẽo phút chốc bị hòa tan thành nước.
Tịch Húc Sâm ôm lấy cô ngay lập tức:" em đến sao không gọi cho tôi?".


" cho anh một bất ngờ... sao hả? Anh bất ngờ không?". Cô hỏi ngược lại anh, vui vẻ cười, tuy là cái bất ngờ này kéo theo một tên cà lơ phất phơ nhưng mà cũng  không tệ.
Có vẻ như sự hiện diện của Hứa Kình không được ai hoan nghênh thì phải....


Còn muốn nói là cái tên phiền toái cà lơ phất phơ kia cũng vô cùng tốt nha, sau này kết hôn, tên đó sẽ là người tặng hầu bao dày nhất đấy...
Nếu mà Hứa Kình biết, chắc chắn anh ta sẽ khóc thét mất.
Tịch Húc Sâm hôn cô:" ừm, tôi rất ngạc nhiên".


Tịch Hân Nghiêng lại bị hôn liên tiếp vài cái...
" em mang cơm cho anh này, anh ăn cơm chưa?".
" Tôi chưa ăn". Tịch Húc Sâm ngay lập tức trả lời, vẻ mặt nhu hòa ôm cô đến ghế sofa.


Cô đặt lồng cơm trên bàn, cười rất vui vẻ mà lấy cơm ra, cô rất tự tin với tay nghề của mình, còn muốn khoe khoang một chút với Tịch Húc Sâm:"chính tay em nấu đó... anh thử xem".
Cô đút cho anh một miệng trứng trái tim, Tịch Húc Sâm không chần chừ gì mà há miệng ăn luôn.


" thấy sao hả?... ngon không?". Cô háo hức hỏi.
" rất ngon". Tịch Húc Sâm gật đầu, lại bảo cô đút thêm cho mình một miếng khác:" em biết nấu ăn?".
Tịch Hân Nghiêng cười huề:" thì anh bỏ người ta đi một năm, người ta cũng phải tự thân làm chứ, mà em cũng chỉ biết nấu cái này với mì thôi...".


Tịch Húc Sâm im lặng, anh đang suy nghĩ, trong một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, gia đình cô xáo trộn như vậy, đến cả khi anh về thì cô đã có em gái luôn rồi, chắc chắn một năm này cô sống không dễ dàng gì.


Tịch Hân Nghiêng chỉ muốn làm nũng một chút để cho qua chuyện khỏi sợ anh nghi ngờ thân phận, nhưng không ngờ làm cho Tịch Húc Sâm hiểu lầm càng sâu, anh đau lòng ôm cô:" xin lỗi, sẽ không bỏ em nữa, tôi hứa, được chứ?".
Tịch Hân Nghiêng gật gật đầu, lại lấy cơm cho anh.


" em cùng ăn với anh". Tịch Húc Sâm đề nghị, nhưng lại bị cô từ chối thẳng thừng.
" vậy sao được, em vốn dĩ là làm cho anh".
" ăn đi, tôi muốn em ăn với tôi". Tịch Húc Sâm chịu không được khi người yêu ngồi quá xa mình, vì thế thân thủ ôm cô lên đùi mình:" vẫn chưa ăn cơm đúng không?".






Truyện liên quan