Chương 35: Đi Bắt Gian
"Anh đúng là đồ nam nhân bừa bãi!"
"Bừa bãi sao? Tôi chỉ muốn ăn mỳ, có phải là cô nghĩ linh tinh rồi không?"
Mộ Hàn nhếch môi cười trêu ghẹo cô.
Nam Ngữ lườm anh một cái, người đàn ông này đúng là khó chiều, ban nãy tại sao ở nhà hàng anh không ăn đi, bây giờ còn bày đặt bắt cô phải nấu?
"Đi theo tôi."
Cô ấn nút thang máy, Mộ Hàn cười cười đi theo sau cô, bắt gặp mấy bà cô nhìn thấy cô đi cùng với đàn ông lên nhà đêm hôm khuya khoắt, Nam Ngữ lại quay mặt đi.
Mộ Hàn thì hai tay đút vào túi quần, không quan tâm đến bọn họ, gương mặt điển trai cùng khí thế bá đạo làm mấy cô gái đi ngang qu đỏ mặt liếc nhìn, gặp được chàng trai cực phẩm giống như anh ngoài đời đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Nam Ngữ cũng học cách tự biến bản thân mình thành người vô hình, cô cắm chìa khóa vào ổ rồi vặn ra, cánh cửa tức thì bật mở. Cô lấy dép đi trong nhà lên giá rồi để xuống trước mặt anh, vừa mở đèn lên đã vội vàng chạy vàng bên trong phòng khách dọn dẹp vỏ bim bim, quần áo, bát đũa vứt lung tung.
Mộ Hàn chỉ vừa mới kịp thay đôi dép, ngẩng lên đã không thấy cô đâu, Nam Ngữ dọn dẹp với tốc độ ánh sáng rồi quay lại mời anh vào trong. Căn hộ của cô tương đối nhỏ, còn nhỏ hơn căn phòng bếp mà cô làm ở nhà lão thái thái.
"Anh ngồi xuống đây đi."
Nam Ngữ để cái gối sang một bên cho anh, Mộ Hàn bèn ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn anh cả người cao lớn ngồi xuống, cô cảm thấy sự xuất hiện của anh ngày hôm nay ở nhà mình vẫn có chút khó tin.
Cô lại lật đật chạy đi lấy cho anh cốc nước, nói.
"Nhà tôi chỉ có nước lọc thôi."
"Không sao."
Nam Ngữ lúng túng.
"Vậy… để tôi nấu cho anh một bát mì nhé?"
Hôm nay cô đâu có nấu cơm, chỉ còn mì tôm mà thôi.
"Được."
Anh nhẹ trả lời, không phản đối.
Nam Ngữ lại đi vào nhà bếp. buộc tóc lên rồi đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu mì. Cô thêm trứng, rau mà thịt xắt nhỏ xào sơ qua sau đó mới bỏ vào nồi mì. Mùi thơm dần bay lên, Mộ Hàn chống tay ngắm cô tất bật từ đằng sau nấu ăn cho mình, trong lòng đột nhiên thấy vui vẻ lạ thường.
Lát sau cô đã bưng bát mì ra trước mặt anh, sợi mì óng ánh cùng hành lá tô điểm lên trên, cho dù chỉ là một bát mì bình thường thôi cũng rất đẹp mắt.
"Anh ăn đi."
Cô nói.
Mộ Hàn cầm đũa gắp một miếng lên ăn thử, thật sự kì lạ khi ban nãy anh chẳng thấy mấy món sơn hào hải vị ở nhà hàng kia ngon bằng bát mì đơn giản cô nấu.
"Ngon lắm."
Lời khen của anh bỗng chốc làm cô thấy hơi ngại ngùng.
"Vậy anh ăn đi nhé, tôi đi tắm một chút."
Cô đứng dậy, nói. Cả ngày hôm nay lớp phấn trang điểm trên mặt đã thấy hơi khó chịu rồi.
Mộ Hàn gật đầu, Nam Ngữ vào phòng ngủ đóng cửa lại, tẩy trang rồi lấy quần áo đi tắm. Cả một ngày mệt mỏi mà bây giờ được ngâm mình trong làn nước ấm đúng là thoải mái...
Cô tắm khoảng một tiếng đồng hồ, lúc đi ra còn tưởng anh đã về rồi. Ai ngờ lại thấy Mộ Hàn nằm ngủ trên ghế sofa.
Thân hình anh cao lớn, chen chúc trên ghế sofa của cô lại có chút buồn cười...
Nam Ngữ ngồi xuống ngang tầm với anh, dáng vẻ lúc ngủ của anh thật khác với bình thường, dường như đã bớt đi vẻ lạnh lùng vốn có. Gương mặt này, sống mũi này, đôi môi này, tất cả mọi thứ hội tụ trên người anh đều hoàn mỹ. thậm chí cô còn không nghĩ tới một người vừa có tiền tài và quyền lực lại nằm ở đây, chen chúc trên chiếc ghế sofa nhỏ của cô. Thế giới mà anh đang sống và thế giới của cô hoàn toàn khác nhau, anh có thể bỏ rất nhiều tiền ra để mua rượu trừng trị Nhược Na, còn cô thì tiền trả bữa ăn tại nơi đó còn không đủ.
Bốn năm trước, Nam Ngữ cùng từng có hào quang, được mọi người chú ý tới, nhưng đồng thời cô cũng phải tranh đấu lăn lộn rất nhiều khi còn làm người mẫu. Các quy tắc ngầm trong giới, thậm chí để được nổi tiếng, nhiều người đã phải đánh đổi thể xác của mình. Để đổi lấy một phút hào quang trên sân khấu, sau lưng lại là những giọt nước mắt, những bản hợp đồng trong bóng tối.
Sau khi gặp biến cố, cô cũng từ bỏ nghề người mẫu, lúc này cô chỉ muốn được yên ổn, không còn phải dính tới thị phi nữa.
Cô có Gia Kỳ, cô có mục tiêu của mình. Cô phải giành lại tất cả những thứ mà mình đã bị cướp mất.
Đang suy nghĩ miên man thì Mộ Hàn đột ngột mở mắt, cô giật mình la lên một tiếng, người theo đó mà ngã ra sau. Anh lập tức kéo cô lại để tránh cái bàn thủy tinh đằng sau, cả người Nam Ngữ theo quán tính ngã vào ngực anh, hơi ấm và vòng tay ấm áp bao trọn lấy người cô, bên mũi anh thoang thoảng hương thơm ngọt ngào từ sữa tắm của cô.
"A...anh mau buông tôi ra..."
Cô ngượng ngùng đẩy mạnh anh ra, đứng dậy vuốt lại mái tóc của mình, Mộ Hàn chống một tay bên thái dương, nhếch môi cười chòng ghẹo cô.
"Không phải là em thích tôi rồi đó chứ?"
"Anh nói linh tinh gì vậy!"
Anh nhướn mi
"Không phải ban nãy em ngắm tôi sao?"
Nam Ngữ nhất thời câm nín, cô đâu có biết anh còn tỉnh cơ chứ.
"Nếu anh đã tỉnh rồi thì mau đi đi!"
"Em đây là thẹn quá hóa giận sao?"
"Tôi không có! Anh đúng là đồ tự luyến!"
Cô đẩy anh ra ngoài cửa rồi đóng sầm lại một cái. Đáng ghét...
Mộ Hàn đứng bên ngoài, xúc cảm mềm mại ban nãy khi ôm cô dường như vẫn còn vương trên đầu ngón tay, anh khẽ khàng cười cười rồi rời đi.
Nam Ngữ quay trở lại rửa bát đũa, cô nhớ lại tình cảnh ban nãy trong đầu cố gạt nó đi. Nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn rồi, thôi để ngày mai đến bệnh viện vậy.
Vừa đặt lưng xuống giường mắt cô đã díp lại, ngày hôm nay đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra, không biết sau này sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa đây...
Sáng hôm sau. Nam Ngữ mang quần áo và hoa quả tới bệnh viện cùng với Gia Kỳ, lúc vào phòng bệnh lại không thấy thằng bé đâu, cô hỏi dì Thẩm thì mới biết Hạ Lệ vừa đến đây, đang đưa Gia Kỳ đi dạo bên ngoài.
Nam Ngữ tươi cười cảm ơn dì Thẩm, đi ra ngoài vườn hoa, Gia Kỳ đang chơi ở ngoài vừa nhìn thấy mami đã vui vẻ chạy tới ào vào trong lòng cô.
"Mami!"
"Bảo bối của mẹ, có nhớ mẹ không?"
"Hihi..."
Gia Kỳ cười cười dụi mặt vào trong lòng cô, cô bế thẳng bé lên, mấy ngày hôm nay nhìn sắc thái con trai đã tốt lên, lòng cô vui mừng không thôi.
"Lệ, cậu đến từ khi nào vậy?"
"Mình cũng vừa mới đến thôi."
"Mami ơi, hôm qua mami đi hẹn hò bỏ quên luôn con rồi..."
Gia Kỳ trước mặt Hạ Lệ nói.
"Cái thằng nhóc này… mami không có đi hẹn hò."
Nam Ngữ lẩn tránh ánh mắt đầy hàm ý của Hạ Lệ.
"Đúng rồi mà, là chú đẹp trai còn siêu ngầu nữa! Mami nói dối là không ngoan..."
"Tiểu quỷ!"
Cô nhéo mũi con, đúng lúc này chuông điện thoại trong túi liền reo vang.
"Alo?"
"Nam Ngữ! Hôm qua cô dám cho tôi leo cây à? Cô muốn tôi công khai bí mật của cô chứ gì?"
"Phó Từ! Anh đừng có mà đeo bám làm phiền tôi nữa, anh đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi!"
"Tôi không cần biết! Nếu tối hôm nay cô còn không đến thì tôi sẽ tung lên mạng nhật ký của cô, xem cô còn mặt mũi nào nữa hay không!"
Phó Từ nói xong, tắt phụt máy.
Nam Ngữ tức đến nỗi siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Cuộc nói chuyện đó đã lọt vào tai Gia Kỳ, tên Phó Từ kia dám uy hϊế͙p͙ mami sao?
"Tên khốn!"
Cô nhỏ giọng chửi anh ta. Gia Kỳ bắt đầu suy tính cách giải cứu mami, trứng trị Phó Từ. Cậu đáng yêu chớp chớp mắt đòi mami bế vào nhà vệ sinh.
"Mami ơi… con muốn đi vệ sinh."
Nam Ngữ bế con trai đi, ở bên trong phòng vệ sinh Gia Kỳ lén lấy điện thoại gọi cho Mộ Hàn. Cậu đã trộm được số của anh từ bác sĩ hôm nọ rồi!
Mộ Hàn lúc này đang làm việc, thấy có số lạ gọi đến, nhíu mày không muốn nghe. Sau đó lại suy nghĩ biết đâu có thể là Nam Ngữ, thế là ấn nút nghe.
"Alo?"
"Chú đẹp trai!"
Kỳ Kỳ cất tiếng gọi non nớt.
"Ai vậy?"
"Chú không nhớ Kỳ Kỳ sao? Chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện rồi mà..."
Giọng cậu có chút tủi thân, lúc này trong đầu anh mới dần nhớ lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Con trai của cô đột nhiên gọi cho anh?
"Chú đẹp trai ơi. Có người muốn bắt nạt mami, chú mau đến cứu mami với!"
"Ai?"
"Một người tên Phó Từ."
Phó Từ? Cái tên đã chèn ép cô hôm trước ở nhà hàng? Không phải anh đã cho em gái hắn ta nếm mùi trong phòng giam rồi sao?
"Chuyện đó thì liên quan gì đến chú, mami ngốc của cháu không tự bảo vệ được bản thân, lúc nào cũng để người ta ức hϊế͙p͙."
Mộ Hàn nhớ tới việc anh từng giúp cô mà cô còn mắng anh.
"Không được mắng mami cháu ngốc!"
Kỳ Kỳ bực bội với anh.
Anh thở dài một cái, đúng là kỳ lạ, tự dưng lại ở đây tranh chấp với một đứa trẻ con.
"Được rồi. Cháu nói đi, muốn chú giúp gì?"
"Cháu nghe thấy người đó bảo mami phải đi đến khách sạn..."
Vừa nghe thấy hai từ khách sạn thì anh đã đứng bật dậy khỏi ghế, dám uy hϊế͙p͙ cô đi khách sạn sao? Đúng là chán sống rồi!
"Được rồi. Chú biết rồi."
Anh trầm giọng nói, sau đó cúp máy.
Nam Ngữ mãi một lúc lâu mới thấy con trai đi ra, lại còn cười cười. Cô cũng không nghĩ nhiều, cô đã quyết định đi đến khách sạn để lấy lại quyển nhật ký đó từ tay Phó Từ.
Chiều hôm đó Nam Ngữ mời Hạ Lệ một bữa cơm, sau đó lại quay về bệnh viện nhờ dì Thẩm trông Gia Kỳ, một mình thay quần áo đến khách sạn tìm Phó Từ.
Cô vừa đi vào thì xe của Mộ Hàn cũng tới đó, trợ lý nhìn thấy bóng dáng cô đã kêu lên
"Ơ Nam tiểu thư..."
Mộ Hàn sầm mặt, đóng cửa xe cái bụp rồi sải bước dài đi đến trước mặt lễ tân, truy hỏi số phòng cô vừa đi lên.
Lễ tân biết thân phận của anh, không dám đắc tội, Hàn Đàm Diệp tò mò đi theo sau xem kịch hay, vốn dĩ hôm nay Mộ Hàn đột nhiên mời anh ta đến đây uống rượu ngắm cảnh, hóa ra là có dụng ý khác...
"Mộ Hàn, không phải cậu định bắt gian đấy chứ?"
"Cậu im miệng!"
Anh lạnh lùng quát, Hàn Đàm Diệp càng thích thú hơn, đi theo anh.