Chương 38: Cô Không Có Quyền Quản Tôi!
“Không thể nào…”
Là ai? Là ai đã gửi clip này tới?!
Nam Xuyên run rẩy nhặt điện thoại lên, gọi vào số lạ ban nãy, nhưng cô ta gọi hết lần này đến lần khác cũng chỉ có giọng tổng đài lạnh ngắt đáp lại.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“ch.ết tiệt!”
Cô ta tức giận ném mạnh chiếc điện thoại vào tường lập tức vỡ làm đôi, là tên khốn kiếp nào đã làm trò này?! Nếu không tìm được hắn, để clip này bị phát tán lên mạng thì không chỉ cả cô ta mất mặt, mà còn liên lụy đến cả nhà họ Phó!
Nam Xuyên nhớ lại lời của Nam Vĩ nói lúc nãy, khó khăn lắm cô ta mới có thể được như ngày hôm nay, cô ta nhất định không thể bị hủy hoại dễ dàng như thế được!
Cô ta thay đồ định đến công ty của Phó Từ dò hỏi, lúc đi xuống lầu đột nhiên nghe thấy mấy người hầu đứng túm tụm lại nói chuyện.
“Này, biết gì chưa? Tôi nghe nói đại tiểu thư Nam Ngữ quay trở về rồi đấy, hôm trước bạn tôi còn tình cờ nhìn thấy cô ấy và Phó thiếu gia thân mật với nhau, không lẽ là tình cũ không rủ cũng tới?”
“Nói như thế thì chẳng phải cô Nam Xuyên sẽ bị cắm sừng sao? Tội nghiệp quá…”
“Đúng quá rồi còn gì, nhìn đi nhìn lại tôi vẫn thấy cô Nam Ngữ kia tốt hơn cô Nam Xuyên hơi tí là giả vờ yếu đuối để người khác thương hại này đấy…”
Tiếng cười của bon họ vang khỏi căn bếp, Nam Xuyên đứng bên ngoài đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Lũ khốn này dám ở sau lưng đặt điều nói xấu, còn so sánh cô ta với ả tiện nhân Nam Ngữ!
“Các người có vẻ rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ nhỉ?! Từ khi nào mà người hầu dám bàn tán sau lưng, nói xấu chủ hả? Có muốn tôi đuổi việc hết không?!”
Nam Xuyên đi vào, lớn tiếng mắng bọn họ
Mấy người hầu kia sợ xanh mặt, biết mình lỡ miệng, thế là vội vàng cúi đầu rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi?” Cô ta nhếch môi cười khẩy “Nhục mạ tôi mà chỉ xin lỗi là xong sao?”
“Qùy xuống hết đi!”
Bọn họ sợ hãi không dám trái lời, uất ức nhưng không làm được gì, chỉ có thể vâng lời quỳ xuống.
“Thôi quản gia!”
Thôi quản gia là tay sai đắc lực cho Nam Xuyên, vì thế ở ngôi biệt thự này không có một ai dám cãi lời của bà ấy.
“Tiểu thư cho gọi tôi ạ.”
Bà ta đi vào nhìn thấy năm người hầu đang quỳ, nhất thời không hiểu có chuyện gì vừa xảy ra.
“Vả vào miệng bọn chúng, mỗi người một trăm cái!”
“Một trăm cái?”
Bà ta cũng phải thầm kinh sợ.
Vả một trăm cái thì e chỉ không còn răng để ăn cơm.
“Xin Nam tiểu thư tha tội…”
Bọn họ run rẩy dưới đất.
Nam Xuyên không chút thương cảm, lạnh lùng quát
“Vả!”
Thôi quản gia không còn cách nào khác, tiếng bốp bốp cứ thế vang lên, cô ta cười đắc ý, còn gương mặt của mấy người bọn họ đã nhanh chóng đỏ ửng sưng vù.
“Vả mạnh vào! Sau này nhớ biết điều, đừng có mà ăn nói lung tung!”
Cô ta gằn giọng, sau đó hất hàm rời đi.
Đến công ty Phó thị, vừa nhìn thấy cô, cô gái thư kí của Phó Từ đã giật nảy mình, lắp bắp chào
“Nam...Nam tiểu thư…”
“Phó Từ đâu?”
“Phó tổng đang có một cuộc họp bên trong ạ…”
Nam Xuyên nhìn cô ta đầy dò xét, cuộc họp sao? Làm gì có cuộc họp nào mà cô không biết, chắc chắn là cô ta đang nói dối để bao che cho anh ta.
Dưới ánh mắt sắc lẹm của Nam Xuyên, cô thư ký kia toát hết mồ hôi, cúi đầu tránh ánh mắt của cô ta.
“Họp sao? Được, để tôi vào xem thử anh ta họp với ai.”
Nam Xuyên đẩy cô thư kí ra, cô ta hốt hoảng ngăn lại nhưng không được, cánh cửa phòng tổng giám đốc cứ thế bị đẩy tung ra. Bên trong phòng hoàn toàn không có cuộc họp nào cả mà chỉ có hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau.
Hai người đó không ai khác chính là Phó Từ và con ả tiện nhân mặt dày đi quyến rũ chồng người khác, giữa thanh thiên bạch nhật lại không biết xấu hổ mà mèo mả gà đồng với nhau thế này!
“Con điếm này!”
Nam Xuyên lao đến túm tóc Hạ Lưu, kéo cô ta ra khỏi người Phó Từ. Anh ta cũng bị giật mình bất ngờ, trông thấy Nam Xuyên thì bối rối cài cúc áo lại.
“Á! Buông ra!”
Hạ Lưu hét lên, Nam Xuyên không những không bỏ ra mà còn tát cho cô ta một nhát thật mạnh.
“Tiện nhân! giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ở đây ve vãn chồng của tao! Mày chán sống rồi phải không?!”
Nam Xuyên chửi tục tĩu, Phó Từ ngây người khi thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, nhưng ở đây là công ty, anh ta không cho phép cô ta gây rối ở đây.
“Nam Xuyên, em buông ra đi, có gì từ từ nói. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Phó Từ hất tay cô ta ra, đứng chắn trước mặt Hạ Lưu, cô ta ôm mặt khóc thút thít, núp sau anh ta.
“Từ...bà chằn này là ai vậy? Cô ta đánh em đau quá..”
Nam Xuyên càng gai mắt, Từ sao? Con ả này dám gọi thân mật như thế ư? Còn cả Phó Từ nữa, sao anh ta lại bao che cho con điếm này?!
“Phó Từ, tôi đã nhìn thấy tận mắt rồi mà anh còn chối được à? Anh tơ tưởng đến con ả Nam Ngữ kia còn chưa đủ sao? Bây giờ lại thêm con điếm này?!”
Cô ta lao đến định đánh tiếp thì đã bị Phó Từ cản lại.
“Nam Xuyên, đừng gây chuyện nữa, ở đây là công ty đấy.”
“Công ty?” Cô ta cười khẩy “Anh còn biết là đang ở công ty cơ đấy, thế mà anh còn dám ngang nhiên đem nó về đây!”
Nam Xuyên trước mắt đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, tóc tai bù xù, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, dáng vẻ đó bỗng nhiên khiến Phó Từ thật chán ghét.
“Nam Xuyên, cô có quyền gì mà đòi quản tôi? Cô có phải là vợ chính thức của tôi đâu?”
Anh ta nhìn Nam Xuyên đầy miệt thị.
“Anh!”
“Vậy nên cô tự mà biết thân biết phận đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.”
Cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két, Hạ Lưu ở bên cạnh cười đểu rồi nũng nịu nép vào lòng Phó Từ, không ngờ số của cô ta cũng đỏ đấy chứ, nhỡ đâu lại có thể làm phu nhân nhà họ Phó.
“Phó Từ, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Tôi đang mang thai con của anh đấy!”
“Mang thai? Mang thai thì tốt nhất là cô nên về nhà mà nghỉ ngơi đi, đừng ở đây làm loạn nữa.”
Anh ta lạnh nhạt nói.
Lồng ngực Nam Xuyên phập phồng vì tức giận, không tin nổi anh ta đối xử với mình như vậy, được rồi…đã như thế thì cô ta sẽ công khai cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của anh ta!
“Phó Từ, vậy thì anh đừng trách tôi, tôi sẽ nói cho tất cả mợi người biết anh là con người như thế nào!”
Cô ta gằn giọng, đúng lúc này cánh cửa lại bật mở ra một lần nữa, kèm theo giọng nói sắc lạnh đầy uy quyền
“Ai dám gây chuyện ở công ty này?”